Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2413: Phu Tu 1

Chuong 2413: Phu Tu 1Chuong 2413: Phu Tu 1
Bọn ho vớt được Minh Thích La Hán nửa chết nửa sống trên biển, ép ông ta dẫn đường, tới được đảo Thiên Sơn.
Vệ Đình uy hiếp Cảnh Dịch, nói: "Đừng quên, trong cơ thể ngươi đang chảy máu của ta."
Cảnh Dịch: "Rút kiếm!"
Vệ Đình: ... Con bất hiếu.
Nhưng nói Minh Thích sau khi thuyên cập bờ, biết thời cơ chạy trốn của mình tới rồi.
Ông ta ẩn nhẫn nhiều ngày, chính là vì giờ phút này.
Chỉ cần ông ta lên đảo, sẽ có thể lập tức dẫn người bắt lấy bọn hol
Mối thù mất một cánh tay của ông ta, phải tìm bọn họ, tìm nha đầu kia trả lại gấp mười gấp trăm lần!
Ông ta dùng nội lực làm đứt dây thừng, nhảy ra ngoài cửa sổi
Mà lúc này, Cảnh Dịch dự định triển khai một trận quyết đấu giữa nam nhân với Vệ Đình.
"Xuất chiêu đi!"
Cảnh Dịch rút kiếm, bỗng nhiên chém một nhát xuống dưới.
Soạt!
Minh Thích La Hán nhảy cửa sổ bị một kiếm đâm xuyên.
Thân thể Minh Thích La Hán cứng đờ, hai chân đạp một cái: "Ông nội... ngươi 一一"
Lại nói đến Lục Ngạo Thiên sau khi ôm một túi đường đậu trở ve Phong Đô Thành, ông ta đi một bước can một viên, đi một bước cắm một viên.
Ài, chính là cắn.
Đường đậu ngon quá đi mất.
Lục môn chủ cảm thấy đời người đã đạt tới đỉnh caol
Ông ta cứ đi cứ đi, rồi có những bước chân mà lục thân không nhận.
Sau đó, ông ta về tới Hỏa Sát Môn.
"Hình như ta đi nhầm chỗ rồi!"
Ông ta mặt không biểu cảm xoay người rời đi.
"Lục môn chủ."
Thị vệ áo bào đen ở cổng bình tĩnh gọi ông ta lại.
Lục Ngạo Thiên hấp ta hấp tấp, nhét đường đậu của mình vào trong ngực giấu kỹ, xoay người nhìn về phía hắn ta, tỏ vẻ như lão tử vừa mới nhận ra. Ông ta nhìn tấm bảng hiệu ở phía trên, lại nhìn về phía thị vệ áo bào đen: "Thì ra nơi này là Hỏa Sát Môn à, không nhìn thấy đệ tử của ta, còn tưởng là đi nhầm nữa chứ."
Thị vệ áo bào đen nói: "Thành chủ cho mời."
"Làm sao thành chủ biết..."
Lục Ngạo Thiên lam bẩm được một nửa thì nuốt xuống.
Ông ta suy nghĩ đoạn đường này mình cũng không có bị người theo dõi mà, thành chủ làm sao biết được tin tức ông ta vê đảo?
Ông ta thừa nhận, ông ta cắn đường đậu có chút đắc ý vênh váo, vòng quanh thêm vào vòng trong Phong Đô Thanh.
Nhưng cũng không đến nỗi bị người của thành chủ phủ phát hiện như vậy chứ?
"Lục môn chu?" Thị vệ áo bào đen thấy ông ta không lên tiếng, nên gọi ông ta một tiếng.
Lục Ngạo Thiên nói: "Ta trôi dạt trên biển lâu như vậy, cả người toàn mùi cá ướp muối, ta vê tắm rửa trước, thay một bộ y phục sạch sẽ rồi mới đến gặp thành chủ!"
Thị vệ áo bào đen đạo: "Không cần, thành chủ muốn gặp Lục môn chủ ngay bây giờ."
Lục Ngạo Thiên miễn cưỡng nói: "Được... Được rồi, đi thôi!"
Lục Ngạo Thiên đi theo thị vệ áo bào đen đến thành chủ phủ.
Thành chủ ngồi trên chủ vị trong nghị sự đường.
Lúc này sắc trời đã tối, trong nghị sự đường đã thắp đèn nến.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt uy nghiêm của thành chủ, khiến một người vốn dĩ không tùy tiện nói cười như ông ta nhiêu thêm mấy phần ác liệt và nghiêm nghị.
Sau khi thị vệ áo bào đen đưa Lục Ngạo Thiên vào nghị sự đường, thì tự giác lui ra ngoài.
Lục Ngạo Thiên chắp tay hành lễ với người đang ngồi: "Tham kiến thành chủ."
Đảo Thiên Sơn chỉ có một thành này, mà trong thành chỉ có một chủ này.
Đối phương trên danh nghĩa là thành chủ, thực tế lại là quốc chủ của cả hòn đảo.
Tất cả môn phái đêu phải nghe ông ta hiệu lệnh, tất cả đảo dân cũng phải phục tùng sự thống trị của ông ta.
Tính tình của Lục Ngạo Thiên nóng nảy đến mấy, cũng không đến nỗi chọc giận thành chủ ngay trước mặt ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận