Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 319: Hanh Dien 4

Chuong 319: Hanh Dien 4Chuong 319: Hanh Dien 4
Tô Tiểu Tiểu vội nói: "Không cân, lát nữa đệ đệ của ta sẽ quay về, chúng ta sẽ tự mang xuống núi cho."
Lý Phủ Đài càng kinh ngạc: "Mấy thứ này là..."
Tô Tiểu Tiểu phong khinh vân đạm đáp: 'À, sư thái tặng."
Mặc dù không phải tặng cho mỗi nàng.
Vị đó không chỉ gặp nha đầu này mà còn tặng nàng đồ nữa ư?
Tô Tiểu Tiểu cố ý nói: "À, Phủ Đài đại nhân cũng muốn gặp sư thái sao?"
"Ta..." Lý Phủ Đài định muốn nhân cơ hội hỏi mấy tiểu ni cô kia một lát thì bỗng dưng bọn họ cũng đồng loạt biến mất dạng như người vừa rồi!
Tránh khách hành hương, các nàng chuyên nghiệp thật!
Lý Phủ Đài siết chặc siết chặc, bất đắc dĩ nhìn vê phía Tô Tiểu Tiểu: "Ngươi... Đi nói với sư thái một tiếng là bản quan muốn cầu kiến."
"Lý đại nhân đang ra lệnh cho ta sao?" Tô Tiểu Tiểu cười nhạt: "Chân ta đau nên không đi được.
"Ngươi động vào con trai của bản quan, món nợ này bản qua còn chưa tính toán với ngươi đâu! Ngươi đừng có mà không biết điều!"
Tô Tiểu Tiểu xoay người rời dil
"Ngươi quay lại đây!"
Tô Tiểu Tiểu đi về phía trước mà không dừng bước lại!
Lý Phủ Đài nắm chặt tay nói: "Điêu dân nhà ngươi!"
Tô Tiểu Tiểu ra khỏi am ni cô.
"Làm phiền ngươi!"
Ông ta cố gắng nói ra mấy chữ này.
Tô Tiểu Tiểu dừng trước cửa mà không quay đầu lại, chỉ giơ một ngón tay lên.
"Cái gì thế?"
"Phí đi lại, chẳng lẽ ta phải đi truyền lời miễn phí cho ngươi sao?"
Lý Phủ Đài hung ác trợn mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, lấy ra một lượng trong ngực rồi đi tới cửa, lạnh lùng đưa cho Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu chê bai xua xua tay: "Một trăm lượng!"
Lý Phủ Đài chấn động: "Sao ngươi không đi cướp luôn đi!"
Tô Tiểu Tiểu dựng lông mày: "Vậy ta đi." Lý Phủ Đài bị chọc tức, cắn răng móc ra ngân phiếu một trăm lượng.
Tô Tiểu Tiểu nhận lấy ngân phiếu, quả thật nàng đi tìm sư Tuệ Giác.
Rất nhanh, nàng ngẩng đầu đi ra.
Lý Phủ Đài khó nén kích động hỏi: "Ngươi truyền lời chưa? Sư thái nói thế nào?"
Tô Tiểu Tiểu đưa tay ra.
Lý Phủ Đài trầm mặt rồi lại móc ra một ngân phiếu một trăm lượng, đặt vào tay nàng!
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục đưa tay.
Lý Phủ Đài cắn răng, lại lấy một tờ nữa ra.
Mãi cho đến khi lấy được bốn tờ, Tô Tiểu Tiểu mới bất đắc dĩ thu tay lại.
Nàng nhàn nhạt nói: "Sư thái bảo... Không gặp!"
Lý Phủ Đài: "II"
Lúc Tô Nhị Cẩu và Tôn chưởng quỹ quay lại am ni cô thì Tô Tiểu Tiểu đang đứng trước cổng đếm ngân phiếu.
Vẻ mặt có chút lười biếng.
Một tờ, hai tờ, ba tờ, bốn tờ, năm tờ.
Phủ Đài vung tay phóng khoáng thật!
"Tỷ tỷ"
Tô Nhị Cẩu ôm trái cây nghi ngờ chạy đến.
Đổ mồ hôi.
Tô Tiểu Tiểu lấy khăn tay ra, theo thói quen lau mồ hôi cho cậu.
Trái lại Tô Nhị Cẩu sững sốt một chút.
Từ trước đến nay tỷ tỷ không có đối xử với cậu như vậy.
Dù gì cậu cũng không còn là tiểu hài tử nữa rồi.
"Không lau à?" Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn cậu một cái, hỏi.
"Lau lau lau!" Tô Nhị Cẩu đưa mặt sang.
Tô Tiểu Tiểu lau mồ hôi cho Tô Nhị Cẩu rồi đưa khăn tay cho Tô Nhị Cau đi giặt.
Tô Nhị Cẩu đi tìm am ni cô để mượn cái giỏ: "Tỷ tỷ, trái cây này ngọt cực kỳ, tỷ nếm thử xem!"
"Hái chỗ nào vậy? Người ta đồng ý chưa?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Rồi!" Tô Nhị Cẩu gật đầu như giã tỏi: "Các tiểu sư phụ đồng ý ta mới hái, ta đồng ý chia cho các nàng một chút rồi!"
"Rửa rồi ăn." Tô Tiểu Tiểu nói. "À." Tô Nhị Cẩu vào tiền viện am ni cô tìm vại nước để giặt khen và rửa trái cây.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tách ra rửa, đừng có dùng nước có mồ hôi của đệ để rửa trái cây!"
Tô Nhị Cẩu run tay một cái, trái cây rơi vào trong nước.
Cậu nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ của mình một chút, thâm nghĩ tỷ tỷ có mắt sau gáy à? Chút động tác nhỏ này của mình mà cũng biết sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận