Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2697: Đại Hoạch Toàn Thắng 2

Chương 2697: Đại Hoạch Toàn Thắng 2Chương 2697: Đại Hoạch Toàn Thắng 2
Vệ Đình cười như không cười mà nhìn hắn ta: “Để ta đoán xem, là ai đang tiêu tiền mua mạng của ta? Sát Thủ Minh không có khả năng. Thiên Ngọc Đường ta cũng không đắc tội, Ngũ Độc giáo đã động tay, Liên Hoa Tông.”
Hắn một hơi đếm mười mấy môn phái: “Là Thiên Cơ Các đi?"
Mặt Đoạn Trường Tán Nhân không biểu tình nói: “Ngươi không cần đoán, đoán ta cũng sẽ không nói cho ngươi, mạng của ngươi ta muốn định rồi, nhưng nếu ngươi có thể giao bí kíp lão đầu truyền cho ngươi ra đây, ta có thể cho ngươi thống khoái.”
Vệ Đình không chút để ý nói: “Bí kíp lão đầu gì? Ta nghe không rõ.”
Đoạn Trường Tán Nhân lạnh lùng nói: “Bớt giả ngu, ngươi là đồ đệ của Cừu Trường Không, xem thường ta không nhìn ra sao?”
Đáy mắt Tô Mạch xẹt qua một tia kinh ngạc.
Người này lại nhìn ra lai lịch của Vệ Đình.
Vệ Đình cười nói: "Hiểu biết ta như vậy, có phải ta nên gọi ngươi một tiếng sư huynh hay không?”
Vẻ mặt Tô Mạch cứng lại.
Đoạn Trường Tán Nhân cũng dừng lại một lát, lạnh lùng hừ: "Ngươi quả nhiên thông minh, khó trách lão đầu sẽ thu ngươi làm đồ đệ, rõ ràng ông ta đã phát trọng thê, cuộc đời này không nhận đồ đệ nữa!"
Vệ Đình ý cười càng sâu: “A, sao ta nghe ra một tia tư vị ghen ghét? A, cũng đúng, ngươi sớm bị trục xuất khỏi sư môn, hiện giờ ta mới là truyền nhân duy nhất của sư phụ."
Đoạn Trường Tán Nhân: "Đừng nói nhảm nữa, giao bí kíp ra đây!"
Vệ Đình: Không giao!"
Vẻ mặt của Đoạn Trường Tán Nhân lạnh lùng: "Ông ta quả thật giao bí kíp cho ngươi?"
Vệ Đình kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, ở trên người ta, có bản lĩnh ngươi tới mà lấy!"
Tô Mạch nhìn về phía Vệ Đình.
Trên tay Vệ Đình căn bản không có bí kíp Cừu lão cho, nhưng tiểu tử này chính là thích làm giận.
Đoạn Trường Tán Nhân rút kiếm công kích về phía Vệ Đình.
Vệ Đình đạp chân bay lên.
Toái Không Chưởng, Sao Băng Bước, Độ Ách Quyền...
Đoạn Trường Tán Nhân tránh thoát một quyền, phi thân dừng ở trên nhánh cây cao: "Ngay cả Độ Ách Quyền ông ta đều dạy cho ngươi?" Vệ Đình khiêu khích nói: "Không chỉ vậy, ngươi biết hay không biết, sư phụ lão nhân gia truyên thụ hết cho ta, lão nhân gia còn nói, trăm năm sau ông ấy nhất định để ta tới kế thừa y bát của ông ấy."
"Đáng giận!"
Khí thế của Đoạn Trường Tán Nhân sắc bén mà chém giết về phía Vệ Đình.
Có sơ hởi
Người ở dưới tình huống bị chọc giận, là dễ dàng nhất mất đi lý trí.
Nếu Vệ Đình bất kể đại giới, một chiêu là có thể muốn mạng của hắn ta.
"Ngươi kiềm chế chút!"
Tô Mạch lo lắng Vệ Đình lại nổi lên không muốn sống.
Vệ Đình cong khóe môi lên: "Biết!"
Đồng quy vu tận với tiểu tử này, không đáng!
Hắn nhảy lên không, xoay tròn ở trên đỉnh đầu Đoạn Trường Tán Nhân, trở tay rút chủy thủ bên hông Đoạn Trường Tán Nhân ra, một đao chui vào phía sau lưng hắn tai
Đoạn Trường Tán Nhân đại ý trúng chiêu, thẹn quá thành giận.
Lúc này, Tô Mạch cũng tính ra tay.
Đoạn Trường Tán Nhân cắn răng trừng mắt nhìn hai người một cái, thi triển khinh công rời đi.
Hai người không đuổi theo, dù sao trong chốc lát còn có thể gặp gỡ.
"Đi thôi. Tô Mạch nói.
Sát Nô và Lâm Phi Ngư đi tới một đoạn vách đá cuối cùng.
Nơi này đã có thể cảm nhận được gió gào thét phân phật, gần như có thể thổi người đi.
Có thể nghĩ leo lên khó khăn kế tiếp.
Rất nhanh người Sát Thủ Minh cũng chạy tới.
Vì tranh đoạt vị trí leo lên tốt nhất, Sát Nô, Lâm Phi Ngư và Tề Dao, U Minh giao thủ nhau.
Lâm Phi Ngư bị đả thương, bắn ra pháo hoa rời khỏi đại bỉ.
Vệ Đình đi đến nửa đường, nhìn pháo hoa màu vàng đỉnh đầu: "Đó là cái gì?"
Tô Mạch bình tĩnh nói: "Có người rời khỏi đại bỉ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận