Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1786: Tranh Giành Vị Trí Thánh Nữ 1

Chương 1786: Tranh Giành Vị Trí Thánh Nữ 1Chương 1786: Tranh Giành Vị Trí Thánh Nữ 1
Ai có thể ngờ rằng Trình Tang dù đã điên điên khùng khùng nhiều năm như vậy nhưng lại không bao giờ quên lời dặn dò của Trình lão thái gia?
Nếu họ biết lệnh bài gia chủ mà họ đã vắt óc suốt ba mươi năm mà không lấy được rơi vào tay nàng, liệu họ có tức giận đến hộc máu không?
Hôm nay nên khen ngợi Trình gia chủ.
Mi Cơ đi đến sân nơi mà đoàn người Vệ Đình đang ở tạm.
Đêm đã khuya, dưới hành lang treo những chiếc đèn lồng lưu ly bát giác xoay tròn, các đình viện xung quanh cũng treo không ít, làm cho sân nhỏ tối đen trở nên sáng sủa, rộng rãi hơn rất nhiều.
Ba đứa nhỏ ngồi xổm trên mặt đất chơi đánh bi Vệ Hi Nguyệt thì ôm bình ngồi trên bậc thang.
Ai đánh vào một viên là có thể được Hi Nguyệt tỷ tỷ đút một miếng óc chó tẩm đường.
Lúc mà Mi Cơ đi tới, Tiểu Hổ vừa mới đánh vào một viên bi... là viên bi duy nhất đêm nay, Đại Hổ và Nhị Hổ đã đánh vào mấy viên rồi.
Tiểu Hổ vui vẻ đến hoa chân múa tay, chạy lộc cộc đến trước mặt Vệ Hi Nguyệt, một đôi tay nhỏ vươn ra phía sau, mở cái miệng nhỏ ra, ngoan ngoãn chờ được đút ăn.
Vệ Hi Nguyệt lặng lẽ đút cho cậu bé ba miếng.
Có thể nói là vô cùng sủng ái Tiểu Hổ.
"Mi Cơ tỷ tỷ"
Tiểu thân sĩ Nhị Hổ là người đầu tiên phát hiện Mi Cơ.
"Nhị Hổ!" Ánh mắt của Mi Cơ cũng không tệ lắm, nàng ta có thể phân biệt rõ ba đứa nhỏ.
Tiểu Hổ là bé con lười nhất, chỉ cần nhìn thấy đứa nào không nhúc nhích, thì nhất định là Tiểu Hổ.
Đại Hổ là đứa ham chơi nhất, đứa bé nào chơi đến nỗi mồ hôi đầy đầu thì nhất định là Tiểu Hổ.
Nhị Hổ có có chút nghịch ngợm, thích lười biếng mà không để lại dấu vết gì.
Nàng ta đi đến, sờ mặt của Vệ Hi Nguyệt: "Hi Nguyệt."
Sau đó lại xoa đầu ba đứa nhỏ: 'Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ."
Bốn đứa nhỏ đều nhìn về phía đằng sau của nàng ta
Nhị Hổ hỏi: "Mi Cơ tỷ tỷ, nương đâu?"
Mi Cơ nói: "Nương của các đệ còn có việc khác, không có tới." Ba đứa nhỏ vừa nghe nàng ta nói như vậy, cảm thấy hơi buồn bã khổ sở.
Mi Cơ vươn bàn tay để sau lưng nãy giờ ra, trong lòng bàn tay là một hộp bánh gạo đặc sản của Nam Cương: "Nhưng mà nàng ấy rất nhớ các đệ, còn nhờ tỷ mang điểm tâm về cho các đệ nữa. Chỉ cần các đệ ngoan ngoãn, thì sẽ nhanh chóng gặp lại nương của các đệ."
Ba đứa nhỏ gục đầu thật mạnh!
Mi Cơ chia bánh gạo cho bốn đứa nhỏ, sau đó nàng ta đi đến thư phòng gặp đoàn người Vệ Đình và các tiên sinh.
Khi mấy huynh đệ nhìn thấy cái tay trên bức tranh kia, tất cả đồng loạt biến sắc.
Khi còn nhỏ, Vệ Yến là đứa nhỏ nghịch ngợm nhất trong nhà.
Có một lần, khi cả nhà đến thôn trang nghỉ mát, hắn ta không ngoan ngoãn chờ đợi trong phòng, mà lại chạy ra ngoài gây chuyện trên cánh đồng trồng bông.
Không cẩn thận té ngã một cái, suýt chút nữa là đụng đến lưỡi hái, may mà phụ thân kịp thời chạy tới cứu vớt đứa nhỏ không nghe lời này.
Nhưng bản thân ông ấy lại không giữ được trọng tâm, đụng phải lưỡi hái, lưỡi hái thẳng đứng, cắt từ lòng bàn tay đến mu bàn tay.
Trên thế giới sẽ còn một cái vết sẹo giống y như vậy nữa ư?
Mấy huynh đệ bọn họ chỉ cảm thấy máu cả người đều sôi sùng sục.
"Người đó sẽ là cha sao?" Giọng nói của Vệ Lục Lang trở nên run rẩy.
"Bây giờ còn không nói chắc được." Vệ Thanh vẫn giữ được bình tĩnh: "Không thể chỉ dựa vào một vết sẹo mà nhận định người đó là cha được."
Quỷ Phố nói: "Ta sẽ đi đến Thánh Nữ điện một chuyến."
Mi Cơ lập tức hỏi: "Tử sĩ không có quá khứ, ngươi đi làm gì?"
Quỷ Phố bị nghẹn lại: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận