Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1631: To Ton Gap Nhau 1

Chuong 1631: To Ton Gap Nhau 1Chuong 1631: To Ton Gap Nhau 1
Tướng lãnh Bắc Yến tum chặt dây cương, xoay con ngựa lại, lạnh lùng mà nhìn về phía bóng đêm: "Người nào dám đánh lén bản tướng quân?”
Đáp lại ông ta chính là tiếng vó ngựa đều nhịp, tiếng khôi giáp sát cọ xát lạnh băng, với các tướng sĩ hò hét khí thế hào hùng.
"Rống! Rống! Rống!"
Toàn bộ mặt đất đều như đang chấn động.
Binh lính Bắc Yến đang công thành đột nhiên hơi phát ngốc.
Tình huống như thế nào?
Sao đột nhiên tới nhiều binh như vậy?
"Tướng quân, là viện quân triêu đình!"
"Đi con mẹ nó! Triều đình tới viện quân chỗ nào? Có viện quân Gia Huyện còn không báo tin sớm?"
Tướng lãnh Bắc Yến bị bắn rớt tai phải câm vải bọc ở chỗ đau, gió lạnh như đao, cắt miệng vết thương của ông ta, đau đến ông ta hít một hơi khí lạnh.
Ông ta vẫn không tin biên quan còn có viện quân, trừ phi là Lãnh Khuê giết trở lại, nhưng Lãnh Khuê sẽ vứt bỏ mặc kệ Ung thành giàu có và đông đúc, mà đến chi viện một Tri Trấn nho nhỏ sao?
Nếu không phải đoán chắc tính tình của Lãnh Khuê, Bắc Yến bọn họ sẽ phái binh tới đây tấn công Tần Thương Lan?
Chỉ là ông ta không dự đoán được Tần Thương Lan là một khối xương cứng, đói bụng cũng kiên trì tới ngày thứ tư.
Đây hẳn là cực hạn của tướng sĩ trong thành, chỉ cần Bắc Yến bọn họ liên tục tiến công, nhất định có thể giết chết Tân Thương Lan, công chiếm Tri Trấn!
"Tướng quân, hình như không có động tĩnh, cũng không nhìn thấy có người tới." Phó tướng của ông ta nhìn bóng đêm đen nhánh như mực nói.
Tướng lãnh Bắc Yến khinh thường nói: "Hừ, một chiêu nát! Có binh viên từ bên ngoài trở về mà thôi, không cần quản hắn ta, tiếp tục công thành!"
Nhưng trong lòng phó tướng luôn có một dự cảm xấu, như có chuyện đáng sợ gì đó muốn xảy ra.
Dự cảm của hắn ta không làm hắn ta thất vọng, bởi vì ở một giây này, mũi tên rậm rạp đầy trời cuốn đến, mượn dùng bóng đêm che lấp, tới gần mới bị bọn họ phát hiện.
Bọn họ là một lòng một dạ công thành, tất cả đều bại lộ ở trên đất trống cửa thành, như bia ngắm sống, mà mắc mưu ngã xuống một tảng lớn. Phó tướng đại kinh thất sắc: "Tướng quân, để ý!"
Tướng lãnh Bắc Yến chém một chặt đứt một mũi tên phóng về phía ông ta, cắn răng nhìn phía bóng đêm đen như mực: "Tấm chắn! Quân cánh phải, kết trận!"
Động tác quân cánh phải nhất trí hình thành tấm chắn, trên tấm chắn vang lên vô số tiếng mũi tên đụng phải, công kích bị ngăn cản.
Tướng lãnh Bắc Yến đại khoái nhân tâm!
Không biết có phải bị chọc giận hay không, cung tiễn thủ Đại Chu dần dần đại thất chính xác, ngay cả tấm chắn bọn họ đều không bắn trúng, toàn bắn ở trên mặt đất.
Ông ta trào phúng nói: 'Một nhóm phế vật, sợ gì!"
Phó tướng hít cái mũi: "Đại nhân, hình như không thích hợp! Có phải những mũi tên đó có vấn đề hay không?"
Tô Tiểu Tiểu kéo kim cung ra, đặt một mũi tên thiêu đốt ở trên, bắn tới hướng đối diện.
Mũi tên chấm đất bùng lên, dầu hỏa đều bị bậc lửa, ngọn lửa lập tức lẻn đến trên người binh lính Bắc Yến, hiện trường đốt thành một mảnh biển lửa.
Một màn này khiến mọi người nhìn mà sợ ngây người!
Tướng sĩ Đại Chu bị vây công bốn ngày bốn đêm rốt cuộc nghe được kêu thảm thiết của binh lính Bắc Yến, hết đợt này đến đợt khác, đan xen không ngừng, ngay cả xe đều bốc cháy, thang mây cũng không may mắn thoát khỏi.
"A —"
"A —"
Không ngừng có người từ trên thang mây rơi xuống, trận doanh Bắc Yến bắt đầu luống cuống.
Tướng lãnh Bắc Yến lạnh lùng nói: "Deu đừng hoảng hốt! Công thành cho ta! Vào thành sẽ an toàn!"
Phó tướng hoảng sợ mà kêu lên: "Tướng quân! Ngươi xem! Là Tần Gia Quân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận