Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 424: Lộ Rõ Chân Tướng 2

Chương 424: Lộ Rõ Chân Tướng 2Chương 424: Lộ Rõ Chân Tướng 2
Đêm đó bà ta đã đem chuyện lão Tô gia trộm ngọc bội của Tô Thừa nói ra bên ngoài.
Lưu Thẩm Tử trợn mắt hốc mồm: "Không thể đi...
Tiên Thị nói: "Sao không thể? Lý Chính nói, chính tai ta nghe được! Quý nhân trong kinh thành tới, dồn ép phụ tử Tô Xán thừa nhận! Bọn lão Tô gia căn bản không có ngọc bội tổ truyền gì hết! Là trộm của Tô Thừa!"
Thím Ngô nói: "Thím Tiền à, có phải ngươi nghĩ sai rồi hay không?"
"Ta còn chưa có mờ mắt đâu! Ta sẽ tính sai?"
"Người nào không biết chuyện nhà các ngươi vì Ngọc Nương mà cướp bà đố, còn hận tới tận lão Tô gia? Ngươi cũng không thể bởi vì chuyện này mà bôi nhọ lão Tô gia khắp nơi chứ?"
"Đúng vậy, Đại Nha cho ngươi bao nhiêu bạc, để ngươi thay nhà nàng nói chuyện?"
Đại đa số hương thân đều không muốn hoài nghi lão Tô gia, không chỉ vì uy tín mà lão Tô gia đã gây dựng ba mươi năm qua, cũng còn là tình người, dẫu sao, không có ai nguyện ý phủ nhận bản thân mình.
Tiên đại nương thở ra nói: "Quý nhân người ta cũng đã đi xe ngựa vào thôn mà, các ngươi là mù thật hay giả bộ mù? Các ngươi không tin lời của ta, có thể đi tìm lão Tô gia đối chất nhai Nhìn bọn họ có còn mặt mũi nói miếng ngọc năm đó bán đi là vật gia truyền của bọn họ hay không!"
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
"Ngươi đi không?"
"Cái này, cái này không tốt lắm đâu?"
"Đúng vậy, chúng ta nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ lão Tô gia... Năm đó nếu không phải bọn họ... Người cả thôn chúng ta đều chết đói... Người ta câm ngọc bội cứu tế cho chúng ta... Chúng ta lại nghi ngờ người ta như vậy... Còn là con người sao?”
Lưu Thẩm Tử phủi mông một cái: "Cac ngươi không đi, ta đi."
"Ta cũng đi xem một chút." Tiền đại nương nói.
Có hai người dẫn đầu, lại tới người thứ ba cũng không khó khăn.
Vả lại trong lòng mọi người nghĩ rằng, bọn họ không phải đi chất vấn lão Tô gia, là đi nghe đính chính tin đồn của lão Tô gia.
Nhưng khi các hương thân tụ năm tụ ba đi tới lão Tô gia, lão Tô gia đã đóng cửa.
Trời còn chưa có tối hết đâu!
Bọn họ lại đi ra cửa sau, cửa sau cũng đã đóng rồi!
Lưu Thẩm Tử vuốt tay áo, giơ tay lên đập cửa: "Tô bá có ở nhà không? Đại Lang? Nhị Lang? Tam Lang? Cẩm Nương?"
Bà ấy kêu tên lân lượt từng người, phía sau cửa từ đầu đến cuối không ai đáp lại.
Nếu như nói lão Tô gia không có người, các hương thân không tin, thôn lớn như vậy, lão Tô gia có bảy tám miệng ăn, nếu ra ngoài thôn sẽ không có ai nhìn thấy sao?
Dáng vẻ đóng cửa không tiếp khách lúc này... Có chút giống như chột dạ quá...
Tiền thị cười nhạt: "Ôi, ta đã nói gì trước khi tới!"
Cửa sổ lão Tô gia đóng chặt, trong phòng một mảnh u tối.
Nhất gia tử ngồi ở gian chính nhà, một chút cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ nghe thấy tiếng đập cửa của các hương thân, nhưng bọn họ không dám mở mài
Mở ra phải nói gì?
Tiểu Tô gia ngậm máu phun người, không phải bọn họ trộm ngọc bội của Tô Thừa, là Tô Thừa trộm của bọn lão Tô gia...
Nếu là một giờ trước, bọn họ có lẽ còn ra cửa nói được.
Nhưng bây giờ, có quý nhân ở kinh thành tới thay tiểu Tô gia làm chứng, bọn lão Tô gia không muốn sống nữa hay sao?
Huống chỉ đó còn là vật ngự ban...
Tới bây giờ bọn họ hối hận không thể để nhà mình chưa từng bán đi.
Còn dám nói dối tiếp là bảo vật gia truyền?
Có mấy cái đầu đủ để chém?
Thái độ của lão Tô gia làm cho các hương thân ngồi không yên.
Các hương thân lại chạy tới nhà Lý Chính, tìm Lý Chính chứng thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận