Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 205: Than The 1

Chuong 205: Than The 1Chuong 205: Than The 1
Tieu T6 gia
Tô Đại Nha vừa thay y thường mới cho ba đứa nhóc, lại chơi thơm thơm, ôm ôm, bế cao cao theo lần lượt, cũng coi như là để ba đứa nhỏ thoả mãn .
Không biết lão cha Tô ở hậu viện sửa soạn cái gì, dùng đao nhỏ vừa khắc vừa gọt.
"Cha, cha đang làm cái gì thế?" Tô Tiểu Tiểu đi qua đó.
Lão cha Tô "Ồ" một tiếng, nói: "Làm mấy cái ná cho Đại Hổ bọn chúng."
Tô Tiểu Tiểu ngôi xổm bên cạnh cha, nhìn vào mảnh gỗ: "Bọn chúng nhỏ như vậy, có thể chơi na sao?”
Lão cha Tô thở dài: "Sáng sớm nay Ngưu Đản cầm theo một cái na sang đây, ba đứa nhóc nhìn thấy thèm mà không được."
Thường ngày của Ngưu Đản và ba đứa nhóc chính là khoe khoang tới khoe khoang lui, ngươi hát ở phương nào ta cũng có thể nghe thấy.
Ngưu Đản không so nổi về ăn uống, nên so về đồ chơi.
Hắn ta là đại hài tử bảy tuổi rồi, đương nhiên biết chơi hơn tiểu nãi bao hai tuổi rưỡi.
Tô Tiểu Tiểu nghĩ thâm, người thật là nuông chiều bọn chúng, hôm nào đó bọn chúng và Vệ Đình cùng nhau rời đi, xem người tìm ai khóc.
Lão cha Tô nói: "Bên ngoài lạnh, con vào trong phòng sưởi ấm đi!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cha cũng vào trong phòng làm đi."
Lão cha Tô vừa gọt vừa nói: "Trong phòng tối quá."
Hôm nay tuyết rơi, đóng cửa lại, không có ánh sáng, mở cửa ra, lại làm người trong phòng lạnh cóng.
Tô Tiểu Tiểu nhìn đôi tay trở nên tím đi vì lạnh của lão cha Tô, nói: "Cha, để con làm cho, con làm cái này đẹp hơn cha làm.”
Tô Thừa hỏi: "Con biết làm cái này từ bao giờ?"
Sắc mặt Tô Tiểu Tiểu không thay đổi nói: "Lúc con và Nhị Cẩu còn nhỏ, chẳng phải cha từng làm cho bọn con rồi sao? Con nhớ hết ở trong đầu! Không tin lát nữa con làm một cái cho người xem thử."
Nàng nghiêm túc, nàng thật sự sẽ làm.
Nhưng lão cha Tô lại cảm thấy khuê nữ đang đau lòng ông ấy, nàng không muốn ông ấy chết đói chết cóng ở bên ngoài nên mới ôm chuyện này vào người.
Khuê nữ béo của ông ấy đúng là nha đầu béo tốt nhất trên đời!
Tô Tiểu Tiểu nhìn những giọt nước mắt dần tràn ra khỏi hốc mắt cha mình, trái tim nàng lỡ một nhịp!
Không phải chứ, cha nàng định khóc nữa à?
Cha cố nhịn lại đi chứi!
Đừng quên cha là một ác bái
"Cha! Con chợt nhớ ra một chuyện! Cái này là cho chal
Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng lấy trong túi ra lọ thuốc viên tráng cốt đựng trong bình sứ!
Nước mắt lão cha Tô nhanh chóng ngừng rơi, ông ấy mở to mắt, ngơ ngác nhìn bình sứ Tô Tiểu Tiểu đưa tới, hỏi: "Đây là cái gì?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Là thuốc cha uống lúc trước, lần trước con mua rồi nhưng lại quên lấy ra."
Lão cha Tô cầm lấy nhìn trái nhìn phải: '"Ồ, lần này đổi thành bình sứ à?"
Loại bình sứ này hiệu quả bịt kín tốt hơn, là của Phù lang trung cho nàng.
"Uống giống lần trước à?" Lão cha Tô hỏi.
"Giống như lần trước, mỗi ngày một lần, mỗi lần sáu viên, uống trước khi ngủ." Tô Tiểu Tiểu nói: "Uống hết lọ này, chắc là tay của cha cũng sắp khỏi rồi."
Nếu có thể, uống lọ cuối cùng để củng cố hiệu quả, sẽ tốt hơn.
Sau khi nghe Tô Tiểu Tiểu nói xong, đôi mắt của lão cha Tô bất giác sáng lên.
Nếu là một tháng trước, ông ấy sẽ không tin bàn tay của mình có thể hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng sau khi chứng kiến tác dụng của loại thuốc này, ông ấy cũng bắt đầu có niềm tin vào vết thương của mình.
Ông ấy đang mong chờ tới cái ngày mà ông ấy có thể cầm lại bảo đao hai trăm cân!
Tô Thành cẩn thận nhận lấy lọ thuốc, đột nhiên cảm khái: "Ai nha, một năm trôi qua, con và Nhị Cẩu lại lớn hơn một tuổi, cha cũng già thêm một tuổi!"
Tô Tiểu Tiểu không nói nên lời: "Cha, năm nay cha chỉ mới có ba mươi sáu tuổi thôi! Vẫn còn rất trẻ được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận