Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 413: Mau Mu Tinh Tham 3

Chuong 413: Mau Mu Tinh Tham 3Chuong 413: Mau Mu Tinh Tham 3
Tô Thừa giống như một đứa nhỏ trộm nhìn một lúc, thấy Trịnh Quảng dắt cái xe ngựa ông ay vất vẻ lấy được thì có chút buồn bực.
Tô Uyên đi tới chào từ biệt ông ấy, còn dùng thái độ cao thượng nhưng không kiêu ngạo nói cảm ơn.
Tô Thừa bĩu môi không để ý tới ông ta.
Tô Uyên này thật sự muốn rời đi.
Tô Tiểu Tiểu tiễn người lên xe ngựa.
Tô Uyên ngôi trên xe ngựa đã được Trịnh Quảng dọn dẹp sạch sẽ: "Tô cô nương, có duyên gặp lại.'
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Tô lão gia đi thong thả."
Trịnh Quảng quật roi ngựa, xe ngựa chậm rãi rời đi.
Tô Thừa lại ra bên ngoài liếc mắt nhìn theo.
Tô Nhị Cẩu buồn bực nói: "Cha, cha nhìn gì vậy?"
Tô Thừa trừng mắt nhìn cậu ta: "Con quản cha làm gì!"
Người kia đi rồi.
Hừ, đi thì đi.
Ông ta cũng không thấy lại
Tô Thừa vung riu lên bổ củi giống như đang băm Trương Đao khiến cho Tô Nhị Cau trợn tròn mắt.
Cha cậu ta làm sao vậy?
Khi xe ngựa đi vào thôn, Trịnh Quảng thấy một đứa nhỏ đứng ở dưới gốc cây lớn nhìn bọn họ.
"Gia, là con trai Tô cô nương.
"Dừng xe Tô Uyên phân phó.
Tô Uyên vén màn xe ra, vẻ mặt ôn hòa nhìn đứa nhỏ trước mặt: "Một mình ngươi chơi ở đây sao? Huynh đệ ngươi đâu?"
Nhị Hổ nó: "Bọn họ đi cưỡi ngựa con."
Tô Uyên mỉm cười: "Sao ngươi không đi?"
Nhị Hổ dùng giọng trẻ con trả lời: 'Không muốn đi."
Tô Uyên tìm một hộp điểm tâm ở trên xe ngựa rồi đi xuống đưa cho cậu ta.
Nhị Hổ lắc đầu: "Nương nói không được ăn." Tô Uyên ngẩn người, sau đó bật cười: "Nương ngươi dạy rất đúng, đúng là không được ăn đồ mà người lạ dua.
Nhị Hổ chắp tay sau người, nghiêng đầu nhìn ông ta: "Ông là đại lão gia tới từ trong thành sao?"
Tô Uyên cười nói: Xem như vậy đi.'
Nhị Hổ lại nói: "Ông rất giàu?"
Cái này có vấn đề gì?
Tròng mắt Nhị Hổ đảo quanh: "Ấn đường ông biến thành màu đen, có vận rủi."
Tô Uyên: "2"
Nhị Hổ nghiêm túc lừa: "Có muốn đổi vận không?"
Tô Uyên: 22"
Tay Nhị Hổ vươn ra phía trước: "Bảo ngọc tổ truyền sờ là có thể đổi vận. Một lần mười đồng tiền, thấy ông quen nên chỉ lấy ông năm đồng, giá cố định!"
Tô Uyên: "... ?!"
Tiểu Tô gia.
Sau khi Tô Uyên lên xe ngựa rời đi, Tô Tiểu Tiểu ra sau nhà bếp mài dao.
Hoàng hôn xuyên qua kẽ lá trúc, nghiêng người chiếu lên đỉnh đầu nàng.
Khi Tô Ngọc Nương ôm khuê nữ hơn một tháng đi tới chỉ thấy bóng dáng nàng đang mài dao soàn soạt.
Nha đầu này, đúng là đã gây đi rất nhiều.
Tô Ngọc Nương vừa thở dài, vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tô Tiểu Tiểu.
"Muội là mèo mù vớ phải chuột chết à?"
Tô Tiểu Tiểu: "Gì?"
Tô Ngọc Nương: "Cho vị lão gia kia uống thuốc, muội nói sao lá gan muội lại lớn như vậy? Không sợ người ta uống xong xảy ra chuyện à -"
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục mài dao: "Không phải không có việc gì rồi sao!"
Đứa nhỏ trong lòng khẽ kêu một tiếng, Tô Ngọc Nương bèn bế nàng lên, nhẹ vỗ lưng nàng giúp nàng ợ sữa ra.
Tô Ngọc Nương nói: "Ngày mai tỷ phải lên nha môn rút hộ tịch ra."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cho lão Tô gia bao nhiêu tiền?"
Không có lợi, lão Tô gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tô Ngọc Nương.
Tô Ngọc Nương hôn đầu con gái: "Hai trăm lượng!" Phapl
Tô Tiểu Tiểu ghim dao vào cái thớt!
Tô Ngọc Nương bình tĩnh nõi: "Muội yên tâm, ta sẽ bắt bọn họ nhả ra”...
Trong hẻm nhỏ của Lưu Sơn gia và tiểu Tô gia, Tô Cẩm Nương mặt mũi trắng bệch, siết chặt ngón tay.
Mãi tới khi Tô Tiểu Tiểu và Tô Ngọc Nương đi vào nhà bếp, đóng cửa lại xong, nàng ta mới chạy về nhà mình.
“Gia gial
Tô lão gia tử đang kiểm kê sổ sách với Tô Xán ở nhà chính. Tô Xán tính toán còn không bằng Tô Nhị Lang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận