Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 869: Lôi Pháp 2

Chương 869: Lôi Pháp 2Chương 869: Lôi Pháp 2
Chu Thái y và những người khác đều bối rối, bởi vì vào năm đó Phù thái y đã đột ngột qua đời, cho nên trong lúc bọn họ thay ông ấy thu dọn đồ đạc thì không phát hiện ra những thứ này, thế nên bọn họ chỉ cho rằng là Phù thái y đã mang nó về nhà và giao lại cho con trai của ông ấy mang di rồi.
Chưa từng nghĩ, nó lại rơi vào tay của Hồ Cửu Sinhl
Lý thái y mở cuốn sổ thư viết tay ra: "Vạn Kim Đan... Đây không phải là thân dược chữa khỏi bệnh lần trước cho Trình phu nhân sao? Mà ông ta nói là ông ta tự mình điều chế ra nó!"
Vạn thái y còn tìm được một bài thuốc: "Thất khổ trà mà Vinh lão vương gia đã từng uống qua, nó có thể chữa khỏi chứng đau nửa đầu và chứng mất ngủ mà ông ấy mắc phải nhiều năm, tất cả những thứ này Hồ viện phán cũng nói là phương thuốc của mình..."
"Còn cái này." Lý thái y lại có một phát hiện mới.
Một cái rồi lại một cái, có lẽ Hồ Cửu Sinh tự nhận là mình hoặc là bí phương do tổ tiên của Hồ gia truyền lại, nhưng hóa ra toàn bộ là tâm huyết của Phù thái y, có rất nhiều phương thuốc nguyên bản, trong số đó có một ít đã được ông ta tự mình cải biên qua.
Có những thay đổi là tốt, có những thay đổi không thể kiểm soát được, chẳng hạn như loại độc mà Cảnh Tuyên Đế lần này phải hứng chịu, chính là loại sau này.
Thuốc này ban đầu được dùng để điều trị bệnh thấp khớp, có độc tính nhẹ, hiệu quả tùy theo từng người, hơn nữa vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm và có rủi ro rất lớn, cho nên Phù thái y vẫn chưa sử dụng cho bệnh nhân.
Hồ Cửu Sinh theo đó mà thay đổi đơn thuốc, và thuốc giải cũng tương ứng thay đổi theo, nhìn có vẻ như là đúng bệnh rồi, nhưng tác dụng lại không ổn định.
Một nửa là lỗi của Hồ Cửu Sinh, nửa còn lại là do Cảnh Tuyên Đế gặp xui xẻo.
Về điều này, thái y bọn họ đều không dám nói.
Tự Khanh của Đại Lý tự liền chất vấn: "Ngài đã biết thuốc giải của ngài có rủi ro, vậy tại sao vẫn mang ra cho bệ hạ dùng? Ngài muốn lấy bệ hạ ra để thử thuốc phải không?"
Hồ Cửu Sinh trong đầu có chút mơ hồ: "Ta... ta đã dùng gà thử qua rồi... gà sống rồi..."
"Gà? Ngài đối xử với bệ hạ như một con gà sao?!"
"Không phải... ta... ta không có ý đó... ta... ta cũng vì muốn cứu người thôi!" Hồ Cửu Sinh không thể cãi lại.
Ông ta nhìn về phía các vị thái y, hy vọng bọn họ có thể đứng lên thay ông ta nói ra lời công đạo.
Nhưng bọn họ không muốn vì ông ta mà lên tiếng nữa rồi.
Chiếm đoạt thành quả của người khác để làm của riêng mình, vị trí *viện phán này là nhờ việc ông ta dam đạp lên tâm huyết của Phù thái y mà ngồi lên được.
*Viện phán trong thái y viện là một cơ quan có trách nhiệm ghi chép công văn, sổ sách và các bài thuốc được kê đơn để dâng lên vua.
Phẩm hàng bại hoại, đạo đức tiêu vongl
Cuối cùng họ cũng nhìn thấy rõ bộ mặt thật của ông tal
Y thuật thiên phú là đồ vô dụng, Phù thái y ban đầu đúng là bị mù thật rồi, cho nên mới đi thu nhận một con *sói mắt trắng như vậy về làm đồ đệ!
*Sói mắt trắng" (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.
"Đúng, ta lấy đơn thuốc của sư phụ làm của mình, nhưng vậy thì đã làm sao? Ít nhất có nghĩa là ta không đầu độc Bệ hại Mà là ta đang giải độc cho Bệ hại"
Bạn cần đăng nhập để bình luận