Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2170: Tinh Toan So Sach 1

Chuong 2170: Tinh Toan So Sach 1Chuong 2170: Tinh Toan So Sach 1
Văn võ bá có suy nghĩ khác nhau, sau cú sốc lớn, tất cả đều vô thức đưa mắt nhìn về phía nam tử áo choàng.
Sắc mặt và trạng thái của người này vừa nhìn đã biết là quanh năm không thấy ánh mặt trời.
Nếu không tin có thể đến phòng giam của nha môn dạo một vòng, những phạm nhân bị giam giữ nhiêu năm trừ bẩn hơn thì dáng vẻ cũng không khác mới từ âm phủ trồi lên này của ông ta lắm.
Vậy nên ít nhất có một điều họ dám chắc là ông ta quả thật đã bị giam cầm.
Tạ Cẩn Niên nhìn Tô Tiểu Tiểu, lại nói: "Văn thư có thể làm giả, sổ sách cũng vậy."
Tô Tiểu Tiểu để mặc y quan sát, chậm rãi nói: "Trên đại điện nhiều đại thân học thức uyên bác như vậy, nhận diện văn thư và sổ sách bộ khó lắm à?”
Tạ Cẩn Niên thản nhiên nhìn nàng.
Thái Hậu nghiêm mặt nói: "Trương các lão, Lưu các lão, Tôn các lão, Trương thái phó! Làm phiên các ngươi nhận diện độ thật giả của mấy thứ này!"
Bốn người bị điểm danh căng da đầu, tiến lên kiểm tra thực hư trước mặt mọi người.
Tô Tiểu Tiểu còn ân cần lấy ra hai bàn tính từ trong bao quần áo: "Mời."
Bốn vị đại nhân: "..."
Không thể kiểm tra hết được, quá mất thời gian nên bốn người chỉ chọn ngẫu nhiên vài quyển.
Kết quả là không có dấu vết làm cũ, không có khoản thu chi nào không khớp, cũng không có nét chữ sao chép mô phỏng.
Và xét theo bốn quyển sổ sách ngẫu nhiên được kiểm tra, khu mỏ của Trình gia đúng là đã vận chuyển miễn phí rất nhiều quặng sắt về triều đình, thậm chí cả vũ khí mà Tô Tiểu Tiểu cố tình không nhắc đến.
Bốn người lại tiện tay lật mấy quyển, phát hiện trong đó quả thực có một lượng lớn bạc thu vào túi bệ hạ và rất nhiều khoáng sản bị ba vị đại chủ sự nuốt riêng.
Tính ra, thu nhập của Trình gia quả thật không đáng nhắc tới.
Xét từ góc độ này, mỏ quặng Trình gia đúng là đã bị bệ hạ nắm trong tay.
Nếu ba vị đại chủ sự không nói dối, vị này thật sự bị nhốt trong mỏ quặng, đó chỉ có thể là ý muốn của bệ hạ.
Ba người họ không đời nào có đủ can đảm đi bỏ tù vua của một nước.
Cũng đừng nói họ không biết gì, trôi qua mấy chục năm, hai người đã giống nhau như vậy, lúc trước nhất định càng giống. Lần đầu tiên họ nhìn thấy vị kia, nhất định sẽ hô to một tiếng bệ hạ.
Giờ thì chỉ không rõ rốt cuộc ai mới là ca ca, ai mới là đệ đệ?
Tô Tiểu Tiểu nhìn Nam Cương Vương: "Vị bệ hạ trên long y này, hôm nay nhân chứng vật chứng chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi. Nếu muốn, chỗ ta không thiếu. Hoặc là, dẫn luôn thái hậu và văn võ bá quan đến mỏ quặng của Trình gia xem xeml"
Nam Cương Vương lạnh lùng nói: "Ăn nói bậy bạ! Toàn là mấy lời vớ vẩn! Đây là gian kế của Trình gia các ngươi! Nếu tram đoạt vương vị của hắn đúng như lời ngươi nói thì tại sao tram không diệt cỏ tận gốc?!"
Văn võ bá quan liên tục gật đầu.
Đúng vậy, bệ hạ của họ không phải là kiểu người mềm lòng, không quả quyết, nếu bị chim ngói chiếm tổ chim khách thật, không thể nào không tiêu diệt tận gốc, tránh khỏi phiên phức về sau.
Tô Tiểu Tiểu không bị lửa giận của ông ta uy hiếp, không chút nao núng nói: "Bởi vì ngươi mắc phải một căn bệnh kỳ lạ, cần máu của ông ấy làm thuốc dẫn, một tháng một lần!"
Trong đại điện lại vang lên tràn hít thở thật sâu.
Thái hậu chóng mặt, loạng choạng đứng không vững.
Tông Chính Huy vội đứng dậy đỡ lấy bà ấy: "Mẫu hậu!"
Một người mẹ nghe thấy con mình bị giam cầm nhiều năm, lòng đã đau như dao cắt, còn bị lấy máu trong suốt thời gian ấy, đây là một loại lăng trì và tra tấn khủng khiếp đến nhường nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận