Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2993: Hai Vị Trưởng Bối Đến Thăm 2

Chương 2993: Hai Vị Trưởng Bối Đến Thăm 2Chương 2993: Hai Vị Trưởng Bối Đến Thăm 2
Vân Sương khựng lại: "Ngươi gia nhập Liên minh Sát thủ, chẳng lẽ là vì lý do này?"
Giang Quan Triều không phủ nhận: "Ta đã thấy được sự lợi hại của sát thủ, ta muốn trở thành người mạnh nhất, vậy thì chỉ có thể trở thành một sát thủ."
Giang Quan Triều là truyên kỳ của Thiên Sơn đảo, cũng là truyền kỳ của Liên minh Sát thủ, chuyện về ông ta, Vân Sương đã nghe không ít.
Nhiếp Dương Sơn là sư phụ của ông ấy, Quỷ bà bà là sư nương của ông ấy.
Ông ấy sở hữu hai đại bí thuật của Kim gia và Nhiếp gia - La Sát bí thuật và Tâm dẫn.
Ông ấy là người duy nhất không phải đệ tử mà gia nhập Liên minh Sát thủ.
Minh chủ cũ chỉ coi ông ấy là công cụ giết người, nhưng ông ấy lại đánh bại mười mấy đệ tử chân truyền của minh chủ cũ, ngồi lên vị trí minh chủ Liên minh Sát thủ.
"Sau này ngươi có đến Phù tang nữa không?”
Vân Sương hỏi.
Với hiểu biết của bà ấy về Giang Quan Triều, ông ấy nhất định sẽ đi tìm người đó để phân thắng bại.
Giang Quan Triều nói: "Đã đến, đáng tiếc Phù tang sát thủ năm đó đánh bại sư phụ ta đã chết rồi. Ta liên rời đi, sau đó không còn đến Phù tang nữa."
Vân Sương trâm ngâm nói: "Như vậy xem ra, Phù tang sát thủ và Liên minh Sát thủ không có ân oán gì.'
Hai người giao thủ năm đó đều đã qua đời, huống chi năm đó là Phù tang sát thủ thắng, người Phù tang thực sự không cần nhiều năm sau mới đến tìm đệ tử của Nhiếp Dương Sơn để trả thù.
Hai người đến cửa Mẫu Đơn các, thấy Thánh nữ đang ngồi xổm trên mặt đất ăn hồ lô.
Vân Sương hỏi: "Trình Tâm, có phải là ngươi phát hiện ra người đó không?”
Thánh nữ cắn hồ lô gật đầu.
Vân Sương hỏi: "Ngươi phát hiện ra hắn ở đâu?"
Thánh nữ chỉ vào sân của Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình.
Vân Sương lẩm bẩm: "Hắn là đi ngang qua đó, hay là mục tiêu của hắn chính là Tiểu Tiểu và Tiểu Đình?"
Nghĩ không thông, Vân Sương tạm thời không nghĩ nữa, nói với Thánh nữ: "Ngươi về nói với Tiểu Tiểu, chúng ta không sao." Thánh nữ suy nghĩ một chút, giơ ngón tay ra: "Ba xiên, hồ lô."
Vân Sương: ....'
Thánh nữ cầm giấy nợ Vân Sương để xuống dưới sân.
Giang Quan Triêu cũng định về viện của mình.
Vân Sương đột nhiên gọi ông ấy lại: "Chờ một chút."
Giang Quan Triều quay đầu lại: "Còn chuyện gì?"
Ánh mắt Vân Sương dừng trên cơ lưng săn chắc đen bầm của ông ấy: "Trên lưỡi đao có độc.'
Bà ấy về phòng, lấy thuốc giải độc và thuốc bột hơi đen của hắn: "Trên lưỡi đao có độc."
Nàng trở về phòng, lấy thuốc giải độc.
Người giang hồ không câu nệ tiểu tiết
Vân Sương nói với ông ấy: "Quay người đi."
Giang Quan Triều nhíu mày: "Chỉ là vết thương nhỏ, bản tọa không yếu đuối đến vậy."
Vân Sương rút nút bình thuốc: "Ta sợ ngươi trúng độc, ngày mai độc phát sang Tiểu Bảo."
Giang Quan Triều nghĩ đến cục bột nếp nhỏ kia, cuối cùng cũng để Vân Sương bôi thuốc cho mình.
Vân Sương để ý thấy trên lưng ông ấy có hai vết sẹo kỳ lạ, như bị thú dữ cắn xé, lại bị vật sắc nhọn rạch qua, xuyên thủng cả tấm lưng rắn chắc của ông ấy.
"Còn có người có thể khiến ngươi bị thương thành thế này sao?”
Vân Sương nghiêm túc hỏi.
Đối diện với thân thể cực phẩm của ông ấy, võ công của ai lại cao đến vậy.
"Lúc nhỏ bị thương."
Giang Quan Triều quay người lại, đối diện với ánh mắt của Vân Sương, như muốn lột sạch ông ấy ra để xem cho kỹ.
"Vân cung chủ."
"Điểm yếu của ngươi... ở đây."
Đầu ngón tay trắng nốn của Vân Sương chọc vào cơ bụng săn chắc của ông ấy.
Giang Quan Triều: "..."
Gần sáng chương ¿đ333. rial VỊ ¡rương BOI en ¡ nam < Vệ Tiểu Bảo chơi cả đêm cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận