Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 98: Nhạc Phụ Và Tế Tử 1

Chương 98: Nhạc Phụ Và Tế Tử 1Chương 98: Nhạc Phụ Và Tế Tử 1
Tô Tiểu Tiểu mới nhìn lần đầu không nhận ra, chỉ lờ mờ cảm thấy hơi quen mắt, nàng không để ý nữa, dẫn Tô Nhị Cẩu vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ chưa tỉnh ngủ đi soạt qua vai đối phương.
Đối phương không thể đoán được rằng mình sẽ bị hai tỷ đệ họ không để ý đến như vậy, hắn ta nhíu mày, nói: "Tô Đại Nha! Tô Nhị Cẩu!"
Hả?
Có thể gọi được tên của hai người bọn họ, thật sự có quen biết?
Tô Tiểu Tiểu dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía hắn ta: "Ngươi là ai vậy?"
Tô Nhị Cau dụi dụi mắt, tập trung nhìn, cơ thể cứng đờ: "Đại biểu ca?"
Tô lão phụ là cô nhi, không có tỷ muội, có thể được gọi là đại biểu ca chỉ có mỗi vị tú tài Trân gia kia.
Tân là gì nhỉ?
Hạo ca? Viễn ca?
Không trách Tô Tiểu Tiểu không nhớ rõ, thật sự là nguyên chủ không mấy khi đồng thời xuất hiện với vị đại biểu ca này, cho dù ngẫu nhiên gặp được thì đại biểu ca cũng gần như không nói chuyện với nguyên chủ.
Trân Hạo Viễn vẻ mặt không vui nhìn hai người: "Các ngươi sao lại ở nơi này?"
Tô Nhị Cẩu há to miệng, không đợi hắn ta mở miệng, ánh mắt của Trân Hạo Viễn nhìn sang khuôn mặt của Tô Tiểu Tiểu, ánh mắt mang theo vài phần ghét bỏ và bất thiện không hề che dấu.
"Ngươi đến tìm ta?" Hắn ta hỏi.
Người này đang nói gì vậy?
Vẻ mặt của Tô Tiểu Tiểu mù mịt nhìn ve phía Tô Nhị Cẩu ở bên cạnh, tỏ vẻ mình nghe không hiểu vị đại biểu ca này đang nói cái gì.
"Ta và hắn ta rất thân thiết sao?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
Tô Nhị Cẩu lấy tay che miệng lại, hạ thấp âm lượng nói: "Trước kia tỷ từng thích đại biểu ca, tỷ quên rồi? Ngươi còn tặng hầu bao cho hắn ta, đại biểu ca không nhận."
"Người mà ta thích không phải Hà Đồng Sinh sao?"
"Hà Đồng Sinh là chuyện của sau này."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Hai tỷ đệ xì xào bàn tán, hàng chân mày của Trần Hạo Viễn càng nhíu chặt hơn.
Tô Tiểu Tiểu âm thâm nắm chặt bàn tay mập mạp thành quyền. ——Nguyên chủ rốt cuộc là đã yêu thích bao nhiêu người vậy? Còn có cả cái ký ức rời rac này nữa, thật sự là có hơi bất tiện mà.
Trân Hạo Viễn lạnh lùng nói: "Chuyện của ngươi và Hà Đồng Sinh, ta có nghe nói rồi."
Trong lời nói của hắn ta có hàm ý, Tô Tiểu Tiểu cổ quái nhìn hắn ta một hồi lâu cuối cùng mới hiểu được hắn ta đang ném đá giấu tay điều gì.
Hắn ta cho rằng nàng không gả được cho Hà Đồng Sinh nên mới lại tới để trêu chọc hắn ta.
Chờ một chút, sau khi Trân Phong và Hoàng thị trở về thôn không nói cho hắn ta biết mình có một lang quân xinh đẹp là Vệ Đình rồi sao?
Cho dù Trần Hạo Viễn có là tú tài lại còn khôi ngô tuấn tù nhưng so với Vệ Đình thì vẫn là rất thua kém có hiểu không vậy?
Tô Tiểu Tiểu nhìn vào chiếc túi vài trong tay hắn ta một cái, trong lòng đã hiểu.
Trân Hạo Viễn ở thư viện, một tuần mới nghỉ một ngày, hắn ta hôm nay được nghỉ, còn không biết chuyện hai phu thê Trân Phong đến Tô gia gia gây chuyện.
Tô Tiểu Tiểu ha ha cười nói: "Ai nói là ta tới tìm ngươi?"
Người được đi học ở cổ đại đều thanh cao như vậy sao? Hà Đồng Sinh như vậy, Trần Hạo Viễn cũng như vậy, người nào người đấy lỗ mũi hận không thể hech đến tận trời xanh!
Trân Hạo Viễn nói một cách thanh cao: "Tốt nhất là ngươi không phải như vậy! Còn nữa, thư viện không phải là nơi mà loại người như các ngươi nên tới, hãy yên phận ở dưới quê trông ruộng của các ngươi đi, không có việc gì thì đừng đi ra ngoài làm mất mặt mình!"
"Chúng ta là loại người nào?" Tô Nhị Cẩu không vui.
Từ lúc sau khi Tô Tiểu Tiểu trở mặt với Trân gia, thằng nhóc gần như không còn kiêng nể với Trần gia như trước kia nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận