Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2490: Lan Dau Gap Ve Tieu Bao 1

Chuong 2490: Lan Dau Gap Ve Tieu Bao 1Chuong 2490: Lan Dau Gap Ve Tieu Bao 1
Nhiếp bà bà nói: “Bây giờ chỉ còn có thể dựa vào chính người, nếu người không thể chịu đựng được, đứa bé này sẽ không qua khỏi.”
Như phu nhân nắm chặt tấm chăn dưới người mình, mồ hôi đầm đìa, nói: “Ta có thể chịu đựng được...”
Nhiếp bà bà đứng dậy: “Vậy thì người cố chịu đựng trước, ta sang bên kia kiểm tra một chút.”
“Nhiếp bà bài”
Như phu nhân nắm chặt tay Nhiếp bà bà, ánh mắt sáng rực nhìn vào bà ta: “Có một việc... ta muốn nhờ Nhiếp bà bà...”
Nhiếp bà bà nói: "Ta sẽ cố gắng bảo toàn người và đứa bé trong bụng, người không cần phải kính nhờ ta.'
Như phu nhân yếu ớt nói: "Không phải việc đó... Nhiếp bà bà... ngươi có muốn biết... nhi tử mà ngươi đã vứt bỏ... hiện tại đang ở đâu không?”...
Lúc bình minh, mặt trời mọc qua hải vân, toàn bộ đảo Thiên Sơn được bao phủ trong ánh nắng ban mai.
Từ bên trong tiểu viện của Phỉ Thúy Các, tiếng khóc lớn của một đứa trẻ vang lên.
Vệ Tiểu Bảo: "Chào mọi người, Tiểu Bảo tới báo cáo nha!"
Đây là tiếng khóc to nhất mà mọi người từng nghe, tràn đầy sức sống mạnh mẽ, thậm chí cả thành chủ và Tạ Cẩn Niên ở trên tầng tháp thứ bảy cũng nghe thấy.
Tạ Cẩn Niên nhìn thành chủ: "Nghĩa phụ."
"ừỪ"
Thành chủ tỉnh lại từ tiếng khóc của em bé, có chút kích động nói: "Xuống xem đi!"
"Dạ.
Tạ Cẩn Niên đi sau thành chủ xuống tầng tháp.
Ở ngoài cửa bên hông của Phỉ Thúy Các, Cảnh Dịch đã đợi một ngày một đêm, đôi mắt long lanh như sao trời.
"Đã sinh rồi! Tiểu Tiểu đã sinh rồi!"
Sắc mặt Vệ Đình trắng bệch, hắn nằm sấp trên đất, từ đầu đến chân không có một chỗ nào khô ráo.
Hắn nắm chặt viên đá đen viết 'Trăm năm hòa hợp, ánh mắt trống rỗng: "Cuối cùng cũng sinh xong rồi..."
Cảnh Dịch nhìn hắn một cái: "Trông ngươi như vừa sinh một trận vậy."
Vệ Đình vô hồn nhìn về phía bầu trời xanh biếc: "Ngươi thử chịu đau một ngày một đêm xem sao."
Mặc dù không biết Vệ Đình bị trúng cái tà gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm võ thuật phong phú của hắn ta, Cảnh Dịch cảm thấy có lẽ Vệ Đình đã bị hoảng sợ, đến mức cả cơ thể và hơi thở đều bị ảnh hưởng, cuối cùng dẫn đến cả người đều đau nhức.
Chốn giang hồ có một cách gọi, đó là tẩu hỏa nhập ma.
Cảnh bảo bảo khinh bỉ nói: "Lan đầu tiên thấy vợ mình sinh con, ngươi là nam nhân mà lại sợ hãi đến vậy! Với lá gan này của ngươi thế mà còn dám đi khắp nơi nhận làm cha người khác, hat"
Vệ Đình: Nghịch tử.
Trong phòng, Tô Tiểu Tiểu thực sự cũng mệt mỏi.
Mặc dù không cảm nhận rõ ràng được đau đớn, nhưng sau khi sinh suốt một thời gian dài như vậy, sức lực của nàng cũng gần như cạn kiệt.
Nhưng ngay khi tiếng khóc của đứa bé vang lên, hô hấp của nàng bỗng trở nên dồn dập hơn, trái tim cũng đập liên hồi.
Nhiếp bà bà đang xử lý dây rốn cho đứa bé.
Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu theo dõi đứa bé trắng trẻo đó, đôi mắt nàng bỗng ẩm ướt.
Nhiếp bà bà buộc chặt dây rốn và đưa đứa bé cho Tiêu Như Yên.
Tiêu Như Yên lau sạch cho bé, ước lượng thử cân nặng rồi cẩn thận đặt bé vào lòng Tô Tiểu Tiểu: "Nhìn này, con của ngươi đó."
Đứa bé ngay khi được Tô Tiểu Tiểu ôm vào lòng thì không khóc nữa.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng hôn lên đầu bé.
Tiểu Bảo, ta là nương của con đây.
Chính viện.
Như phu nhân đang chịu đựng những cơn đau cuối cùng.
"Thái Liên, ngươi đã nghe thấy chưa?"
Thái Liên nói: "Nô tì nghe thấy, vị thầy thuốc họ Tần kia đã sinh con!"
Như phu nhân lẩm bẩm nói: "Tiếng khóc thật to... Đi hỏi xem là con trai hay con gái."
"Dại"
Thái Liên vừa đi đến cửa thì Nhiếp bà bà đã đến.
Nhiếp bà bà nói với Thái Liên: "Ngươi đi ra ngoài đợi, không để bất kỳ ai lại gần phòng của chủ tủ ngươi, kể cả ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận