Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1203: Bánh Bao Nhỏ Tinh Quái 3

Chương 1203: Bánh Bao Nhỏ Tinh Quái 3Chương 1203: Bánh Bao Nhỏ Tinh Quái 3
Vệ Hi Nguyệt ngồi trên bậc thang cam một bông sen mọng nước, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không nghe thấy tiếng ôn ào của bọn họ.
Vệ lão thái quân chống gậy đi tới, nghiêng người hỏi Vệ Hi Nguyệt: "Hi Nguyệt, nói cho tổ mẫu biết hạt sen là từ đâu mà có?"
Vệ Hi Nguyệt nghe bà hỏi mới có chút phản ứng, con bé quay đầu nhìn lão thái quân sau đó đứng dậy mà bỏ chạy đi mất.
Vệ lão thái quân đi theo sau con bé, thấy đối phương đi ra cổng sau của y viện, rẽ trái vào con hẻm phía sau, sau đó đi ngang qua Nguyên Tâm Đường mà đi thẳng về phía tây.
"Hi Nguyệt chậm một chút, cháu muốn đi đâu vậy, cẩn thận keo ngã đấy.' Vệ lão thái quân vừa cố gắng đi theo cũng không quên dặn dò đứa chắt gái nhỏ của mình.
Vệ Hi Nguyệt chạy đến trước một ao sen thì dừng lại.
Vệ lão thái quân dù sao tuổi cũng đã cao, chạy theo con bé tới mức thở không ra hơi.
Bà chống gậy đi đến bên cạnh Vệ Hi Nguyệt, nhìn theo ánh mắt của Vệ Hi Nguyệt về hướng ao sen.
Ở sâu bên trong ao sen, Vệ Lục Lang đang chèo chiếc thuyền nhỏ giữa đám lá sen, hắn ta hái những bông sen lớn, nhặt một thúng đầy. Thấy hái được kha khá, hắn ta định chèo thuyền về, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng dáng Vệ lão thái quân.
Vệ lão thái quân nhìn hắn ta với ánh mắt sáng rực, thân thể khẽ run lên.
"Tổ mẫu, tổ mẫu."
Là lý thị và trần thị chạy đến.
Lý thị kéo Vệ Hi Nguyệt đến trước mặt, tức giận nói: "Lại đi gây sự nữa rồi phải không? Con để tổ mẫu đuổi theo như vậy à? Tổ mẫu đã lớn tuổi rồi sao có thể chạy nhanh như con được."
Vệ Hi Nguyệt lắc đầu.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Vệ lão thái quân, Lan thị nghi ngờ hỏi: "Tổ mẫu, người sao vậy?"
Những người khác cũng nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ ở Vệ lão thái quân.
Vệ lão thái quân xúc động nói: "Ta... ta nhìn thấy Tiểu Lục."
"Hả?" Mọi người đều sửng sốt.
Tiểu Lục đã qua đời bốn năm rồi, tổ mẫu đang nói cái gì vậy?
"Ở ngay kia... Vệ lão thái quân chỉ tay về phía hồ sen, nhưng cả ao sen chỉ có một chiếc thuyền trống, không có một bóng người.
Vệ lão thái quân sốt sắng nói: "Không, ta nhìn rất rõ! Rõ ràng hắn ở trên chiếc thuyền kia! Là Tiểu Lục Là Vệ Yến!" Giang thị thản nhiên nói: "Tổ mẫu, có phải người lo lắng cho Tiểu Thất quá không... Người đã mấy ngày chưa nghỉ ngơi rồi?"
"Ta còn chưa có mùi!" Vệ lão thái quân quay đầu nhìn Vệ Hi Nguyệt, hỏi con bé: "Hi Nguyệt, có phải cháu cũng nhìn thấy đúng không? Lục thúc của cháu ở đó?"
Vệ Hi Nguyệt gật đầu.
Lý thị và những người khác đưa mắt nhìn nhau, ngoại trừ Trần thị còn đang nghi ngờ ra thì những người khác đều không tin rằng Vệ lão thái quân và Ngụy Hi Nguyệt có thể nhìn thấy Vệ lục lang.
Lý Thị nói: " Tổ mẫu, từ lúc tiểu lục xảy ra chuyện, Hi Nguyệt mới có ba tuổi, đứa trẻ còn nhỏ như vậy thì có thể nhớ những gì?"
Lý thị nói không sai, Hi Nguyệt không phải là đứa trẻ bình thường, con bé có lẽ sẽ không hiểu ý của Vệ lão thái quân.
Con bé nắm lấy cánh tay của Vệ lão thái quân nói: "Tổ mẫu, chúng ta về thôi."
Vệ lão thái quân bị mấy người vây quanh kéo về.
Vệ Nguyệt Hi chạy đến bên ao, ngồi xổm xuống, bỗng chốc một cái đầu ló ra khỏi mặt nước.
“Hi Nguyệt, sao còn không mau tới đây?” Lý thị quay người sang thúc giục.
"Suyt...' Vệ lục lang ra dấu hiệu im lặng với Vệ Hi Nguyệt rồi lại chìm xuống nước.
Vệ Hi Nguyệt suy nghĩ một lúc, lớn tiếng hét lên với mặt nước: "Lục thúc!"
Hahaha Hi Nguyệt này thật là một con quỷ nhỏ thông minh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận