Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 982: Vạch Trân Sự Thật 1

Chương 982: Vạch Trân Sự Thật 1Chương 982: Vạch Trân Sự Thật 1
Tô Tiểu Tiểu nói: "Chang có nhớ những gì ta đã nói về mùi thơm tôi ngửi thấy trong hâm chứa xác chết không?"
Vệ Đình gật đầu: "Nhớ, trong hầm chứa đầy xác thối rữa của các tín đồ Bạch Liên giáo. Lúc đó ta vẫn còn kinh ngạc. Sao mà nàng có thể ngửi thấy mùi thơm? Sau đó, nàng cũng ngửi thấy trên nó người một tên trộm nhỏ, nhưng đó là bởi vì hắn ta không biết đã trộm chiếc khăn có mùi đó ở đâu, manh mối lại bị gián đoạn ".
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: "Trên người Quách Hoàn cũng có mùi giống vậy."
"Nàng chắc chứ?"
Vệ Đình hỏi.
Tô Tiểu Tiểu cẩn thận nhớ lại và nói một cách chắc nịch: "Ta chắc chắn."
Độ mẫn cảm của thân thể khác với người thường này, có ưu điểm và có nhược điểm, nhược điểm là dây thần kinh đau và tuyến lệ phát triển, ưu điểm là năm giác quan cũng cực kỳ nhạy bén.
Vệ Đình cau mày.
Tuy rằng quan hệ của hắn và Quách Hoàn không thân thiết nhưng dù sao Quách Hoàn cũng là biểu ca của hắn, trước đó mọi hành động của Quách Hoàn đều bình thường, không có gì đáng nghi ngờ.
Nếu hắn ta thực sự có mùi của nơi cất giấu thi thể của Bạch Liên Giáo thì hắn ta có khả năng cao là có quan hệ mật thiết với Bạch Liên Giáo.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Chiếc khăn tay mà tên trộm nhỏ dùng để bọc những thỏi vàng lần trước cũng tỏa ra loại mùi thơm này. Theo lời thú nhận của hắn ta, chiếc khăn tay đó đến từ Hoa Phương, trộm được từ chỗ một cô nương che mặt. Hôm nay chúng ta gặp Quách Hoàn ở cùng một chỗ, chàng không cảm thấy chuyện này quá trùng hợp sao?"
Trong mắt Vệ Đình hiện lên một tia phức tạp.
Hắn nhìn Quách Hoàn và Quách Linh Tê đi lên một chiếc thuyền, nói với Tô Tiểu Tiểu: "Ta sẽ đưa các nàng về trước."
"Ta đợi cùng chàng." Tô Tiểu Tiểu nói: "Không phải muốn hẹn hò sao? Vất vả lắm mới không có bóng đèn."
Tận dụng mọi thứ để đến thế giới hai người, cũng rất kích thích.
Vệ Đình không hiểu ba chữ cuối cùng, nhưng hắn mơ hồ hiểu được ý nghĩa của chúng.
Hắn không ngại, nhưng hắn rất tò mò, làm thế nào một cô nương có thể chuyển đổi cảm xúc của mình dễ dàng hơn đàn ông?
Hai người lên xe và dừng lại ở một con hẻm vắng người. Hôm nay vừa không mang Úy Trì Tu, cũng không mang Phù Tô, chỉ có thể tự mình theo dõi.
Vệ Đình mở ra một khe hở trên màn, không hề chớp mắt cảnh giác động tĩnh của thuyền.
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nắm tay hắn.
Vệ Đình có vẻ sửng sốt.
Tô Tiểu Tiểu nhìn bầu trời, như thể nàng chưa làm gì cả.
Đầu ngón tay Vệ Đình cử động, cũng làm như không phát hiện, tiếp tục theo dõi.
Tô Tiểu Tiểu giở trò xấu, nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay hắn.
Hắn rất sợ ngứa, ở thắt lưng phần thịt dễ nhột nhất và một ít ở lòng bàn tay.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, Vệ Đình đã nắm chặt ngón tay.
Tô Tiểu Tiểu giả vờ nói: "Sao chàng lại nắm tay người ta mạnh thế? Người ta sẽ không chạy đâu!"
Vệ Đình: ”...
Sau khi Quách Hoàn và Quách Linh Tê tiến vào thuyền, ở đây không nhìn thấy động tĩnh cụ thể của hai người nữa.
Chiếc thuyền đó buôn bán tốt hơn Trân Châu Các, có rất nhiều người đến và đi, có cả nam lẫn nữ.
Ước chừng nửa giờ sau, Quách Hoàn đưa Quách Linh Tê lên xe ngựa.
Quách Linh Tê nói lời tạm biệt với Quách Hoàn.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Mau, nhanh, hắn ta định hành động một mình!"
Vệ Đình: Rốt cuộc hắn đã cưới người phụ nữ gì vậy? Sao khi gặp rắc rối lại kích động hơn ai hết?
Quách Hoàn ở trên bờ chờ một lát, lại có một cỗ xe ngựa kín đáo chạy tới.
Quách Hoàn ngồi lên đó.
"Đi theo." Vệ Đình nói.
Người lái xe vẫy roi và bánh xe bắt đầu quay.
Họ đi theo Quách Hoàn một đoạn đường thì phát hiện xe ngựa dừng trước cửa một trang trại rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận