Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 95: Làm Ăn Buôn Bán 1

Chương 95: Làm Ăn Buôn Bán 1Chương 95: Làm Ăn Buôn Bán 1
Tô Nhị Cẩu bắt đầu kéo giỏ của tỷ tỷ mình.
Cảm giác này sao lại... có chút hạnh phúc nhỉ?
Trong quá khứ, chính Tô Nhị Cẩu luôn nhường nhịn tỷ tỷ mình, khiến mọi người quên mất rằng thằng nhóc cũng là một đứa trẻ cần được yêu thương.
Tô Nhị Cẩu thành công tìm được một bát bánh lão bà.
"Tỷ, tỷ cũng ăn đi."
"Ta đang giảm cân, đệ ăn."
""
Tô Nhị Cẩu nhét bánh vào miệng.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Tô Tiểu Tiểu định rời đi.
Lúc này, Tôn trưởng quầy nhàn nhã đi tới.
Ông ta chắp hai tay sau lưng, tựa như đang đi dạo nhàn nhã nói: "Hết hàng rồi à?"
Tô Tiểu Tiểu xác định rằng ông ta đang nói chuyện với nàng ậm ừ một cách thờ ơ đáp : "Bán hết rồi."
Tôn trưởng quầy cười nói: "Các người... vẫn luôn bán hàng ở bên cạnh Cẩm Ký, này có phải là có chút trộm lấy sinh ý nhà người khác không?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nếu hai người quê mùa chúng ta cũng có thể cướp được sinh ý của Cẩm Ký các người, thì sinh ý của Cẩm Ký cũng dễ cướp quá rồi."
Đây là vả mặt phải không?
Tôn trưởng quầy ho khan vài tiếng: "Ta thấy ngươi tiểu cô nương còn trẻ như vậy, cùng đệ đệ kiếm sống cũng không dễ dàng gì. Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết rơi dày thì các ngươi cũng không ra ngoài được. Như này chi bằng các ngươi bán bánh cho Cẩm Ký đi."
"Ồ?" Tô Tiểu Tiểu nhìn ông ta, tựa hồ có chút kinh ngạc.
Ông chủ Tôm nhếch cằm nói: 'Ngươi bán mười văn một cái, nhưng ta nghĩ bánh của ngươi giá cũng chỉ tâm 3 văn thôi, Cẩm Ký mua 5 văn, mỗi ngày 200 cái."
Tô Tiểu Tiểu kéo Tôn Nhị Câut rời đi mà không ngoảnh lại.
Tôn trưởng quầy: "..."
Ông ta bị nha đầu phớt lờ? I
Ông ta dậm chân giận dữ.
"6 văn! 6 văn là được chứ gì
"Bảy, bảy văn IKhông hơn nữal" "Này— ngươi không thể bán với giá 10 văn đâu chứ?"
Người đi ngày càng xa hơn.
Tôn trưởng quây có chút hoảng hốt!
" Nếu không ngươi gia giá đi, bán công thức cũng được."
Tô Tiểu Tiểu không để ý tới hắn ta.
Tỷ đệ hai người đi đến thư viện.
Lần này, hai người vẫn đi cửa sau như vậy.
Người gác cửa vẫn là ông lão đó.
Nhưng mà hôm nay, ông ta cũng không thoải mái cho đi qua mà là nhìn qua thấy miếng bánh đang cắn dở được một nửa trong tay Tô Nhị Cẩu, chậm rãi nói: "Cho ta một cái."
Tô Nhị Cẩu: "..."
Tô Nhị Cẩu mà không biết tỷ tỷ của thằng nhóc là đến chữa bệnh cho người ta thì sẽ còn tưởng là bọn họ đến thư viện làm ăn buôn bán.
"Nhưng mà tỷ tỷ, bánh của chúng ta đã bán hết rồi! Chỉ... chỉ còn lại trong bát thôi."
Còn bị thằng nhóc ăn mất một nửa rồi, vừa rồi lại cho lão gia gia hai cái.
Đã nói là cho một cái, nhưng lão gia gia lại câm hết cả hai cái!
Không có chút đạo đức!
"Hôm nay không bán, chúng ta đi tìm Thẩm Xuyên để lấy danh sách đặt hàng trước, làm theo danh sách xong rồi ngày mai mang đến.' Tô Tiểu Tiểu giải thích một cách rất tỉ mỉ, không giải thích qua loa chỉ vì Tô Nhị Cau không biết.
"Thì ra là thế!" Tô Nhị Cẩu như bừng tỉnh.
"Nếu nói như vậy, chúng ta cũng không cần chờ ở đây để bán nữa, tỷ! Làm sao mà tỷ nghĩ ra được?"
Tô Tiểu Tiểu ồ lên một tiếng: "Tự dưng nghĩ ra vậy thôi, có lẽ... Ta thông minh?"
Tô Nhị Cẩu: "...
Hai người đi đến đình viện của Thẩm viện trưởng, hạ nhân đã sớm ra lệnh cho nàng tiểu thôn nữ mập này đi qua.
"Hắn ta là..." Hạ nhân nhìn về phía Tô Nhị Cẩu.
"Đệ đệ của ta." Tô Tiểu Tiểu nói.
"A, mời vào." Hạ nhân khách khí mời hai người đến một căn phòng riêng thanh nhã lịch sự.
Thẩm gia không được tính là giàu có và có địa vị tôn quý. Nhưng dù sao cũng mở thư viện, ở trấn trên cũng đã được coi là một gia đình giàu có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận