Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 812: Trục Xuất Khỏi Phủ 2

Chương 812: Trục Xuất Khỏi Phủ 2Chương 812: Trục Xuất Khỏi Phủ 2
Sầm quản sự ngượng ngùng cười: "La do tiểu nhân lắm lời."
Từ giây phút Tân Giang hãm hại Tô Thừa, là đã không còn vô tội nữa, trừ phi Tân Thương Lan điên rồi, nếu không tuyệt đối không thể đồng tình với Tần Giang.
Tần Thương Lan nghĩ nghĩ, nói: "Nói bọn họ dọn ra ngoài đi!"
Vốn dĩ niệm tình bọn họ là máu mủ của Tần gia, để lại một chỗ dung thân cho bọn họ ở Tây viện, không ngờ người sau lại càng không biết thân biết phận hơn kẻ trước, Tần Vân còn tuổi nhỏ, mà đã năm lần bảy lượt đối phó Nhị Cẩu.
Lúc này lại suýt nữa gây ra tai nạn chết người.
Nếu không có Vệ Đình hy sinh một bàn tay, thì thứ bị đâm xuyên chính là đầu của Nhị Cẩu.
Mấy kẻ tai họa này, một kẻ cũng không được ở lại phủ.
Sầm quản sự cũng không bất ngờ với quyết định này, lão Hộ Quốc Công không phải người máu lạnh vô tình, nhưng cũng không phải hạng người nhân từ nương tay, dám xuống tay với các tiểu chủ tử, thì cứ chờ bị đuổi ra ngoài đi.
Sầm quản sự vừa định đáp lời, hạ nhân lại bẩm báo... Tân Yên Nhiên đến đây.
Sắc mặt của Tần Thương Lan ẩn trong bóng tối, tối nghĩa khó phân biệt.
Sầm quản sự de dặt nhìn ông ấy một cái, hỏi: "Tiểu nhân. ..... đuổi người đi nhé ạ?"
Tần Thương Lan lạnh nhạt nói: "Để nó vào."
Sầm quản sự xua tay với gã sai vặt, gã sai vặt hiểu ý, dẫn Tần Yên Nhiên vào thư phòng.
Tần Yên Nhiên ăn mặc mộc mạc, trang sức đơn giản.
Nàng ta chậm rãi hành lễ với Tân Thương Lan ngồi bên trên: "Yên Nhiên tới đây là để từ biệt tổ phụ."
Giọng điệu Tần Thương Lan lạnh lùng nói: "Ta không phải tổ phụ của ngươi."
Tần Yên Nhiên xem như không nghe thấy lời nói của Tần Thương Lan, cúi mặt xuống, nhẹ giọng nói: "Chúng ta phải dọn ra phủ, mấy năm nay, đa tạ ơn dưỡng dục của ngài. Yên Nhiên. ..... Bái biệt!"
Dứt lời, nàng ta chậm rãi quỳ xuống, nặng nề dập đầu lạy Tân Thương Lan ba cái.
Nhìn bóng lưng nàng ta rời đi, Sầm quản sự không hiểu ra sao: "Lão gia, nàng ta là.....
Tần Thương Lan thản nhiên nói: "Không cần để ý, để nó đi."
"Vậy...... có cần phái người nhìn chằm chằm không ạ?"
"Không cần”"
Tần Yên Nhiên không mang đi nhiều đồ lắm, cho hạ nhân trong viện nghỉ việc, chỉ chừa vài tâm phúc chăm sóc bọn họ, sau đó liền ngồi lên xe ngựa ra phủ.
Từ Khánh đặt tráp của nàng ta xuống, định đi ra ngoài.
"Ngươi ngồi xuống." Tần Yên Nhiên nói.
Từ Khánh do dự trong chốc lát, ngồi xuống đối diện Tần Yên Nhiên, hắn ta vươn tay, làm động tác đi với xa phu bên ngoài.
Xe ngựa chậm rãi chạy ra phủ Hộ Quốc Công.
Sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống, bên trong xe ngựa tối đen.
Từ Khánh hỏi: "Có cần thắp đèn lên không ạ?"
Tần Yên Nhiên không trả lời câu hỏi của hắn ta, mà nhẹ nhàng nói: "Từ Khánh, ra khỏi tòa phủ này, ta sẽ không còn là Đại tiểu thư của phủ Hộ Quốc Công nữa. Ngươi xác định còn đi theo chúng ta sao?"
Từ Khánh nói: "Lão gia đã cứu mạng thuộc hạ, thuộc hạ nguyện trung thành cả đời với lão gia.'
Tần Yên Nhiên hỏi: "Ta thì sao? Ngươi cũng sẽ nguyện trung thành với ta sao?"
Trong bóng đêm, đôi mắt đẹp lạnh lẽo của nàng ta nhìn thẳng chòng chọc Từ Khánh.
Ánh mắt Từ Khánh giật giật, đứng dậy, quỳ một gối xuống, nói: "Thuộc hạ nguyện vượt lửa qua sông vì tiểu thư, muôn lần chết không chối từ!"
Hết ba ngày kỳ nghỉ, học cung đi học lại.
Tô Tiểu Tiểu tới trễ, đa số nhóm thiên kim trong phòng học đều đã tới rồi.
Mọi người vây quanh bàn của Vương tiểu thư, tụ tập một chỗ khe khẽ nói nhỏ.
"Các ngươi đã nghe chưa? Đại bỉ giữa Tần Giang và Hộ Quốc Công đã kết thúc rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận