Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 520: Nhi Tử Của Hắn 1

Chương 520: Nhi Tử Của Hắn 1Chương 520: Nhi Tử Của Hắn 1
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"
Còn có cái giọng điệu kiêu ngạo lại chán đời này...
Tần Thương Lan ngửa đầu, giữa ban ngày ban mặt, ông ấy sẽ không lại nằm mơ chứ...
Không đúng, vẫn khác.
Ông ấy đồng thời đánh giá Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu cũng nghiêm túc quan sát ông ấy.
Đêm hôm qua Tô Tiểu Tiểu đột nhập vào phủ Hộ Quốc Công, trong phòng tối đèn tắt lửa, Tần Thương Lan nằm ở trong trướng đến một tia ánh sáng cũng không có.
Hơn nữa, tính tình khi ngủ và khi thức của ông ấy hoàn toàn khác nhau nên nàng không lập tức nhận ra Tân Thương Lan.
Mà Tần Thương Lan cũng không nhận ra Tô Tiểu Tiểu.
Tối hôm qua Tô Tiểu Tiểu ăn mặc như Ninja rùa, bịt trán, chỉ có thể lộ ra một chút khuôn mặt.
Quan trọng hơn là, tối hôm qua Tần Thương Lan uống thuốc, vẫn cho là mình đang nằm mơ.
Trong mắt Tần Thương Lan, là do ông ấy quá nhớ nhung Tô Hoa Âm, cho nên mới mơ thấy nàng ấy, nhìn thấy một nha đầu béo cũng cảm thấy giống nàng ấy.
"Khụ, ta đang tìm một đứa bé."
Tần Thương Lan chủ động mở miệng.
Nói xong, ông ấy khá bối rối, tại sao ông ấy lại nói cho tiểu nha đầu biết tung tích của mình?
Tô Tiểu Tiểu: "À, ta cũng vậy."
Đợi đã.
Có gì đó không ổn.
Trong lúc suy nghĩ, tiếng đàn ở hậu viện ngừng lại.
Mặc dù Tần Thương Lan không hiểu đàn, nhưng cũng cảm thấy tiếng đàn hôm nay cùng đàn bông gòn là có chút khác nhau.
Rất nhanh, Đại Hổ chạy ra ngoài.
Là trong viện hạ nhân nhìn thấy cửa Tần Thương Lan cùng Tô Tiểu Tiểu, đi vào bẩm báo với nam tử, Đại Hổ đoán được là mẫu thân mình tới.
"Nương."
Cậu bé đặc biệt ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Tần Thương Lan trừng mắt.
Không phải chứ? Tiểu nha đầu này... chính là nương của Đại Hổ?
Nàng, nàng, nàng không phải mới có mười lăm tuổi thôi sao?
Mặt Tô Tiểu Tiểu còn non nớt, nhìn qua so với thực tế thì tuổi còn nhỏ, kỳ thực đã mười sáu.
“Thái gia gia lớn.'
Đại Hổ lại quay đầu gọi Tần Thương Lan.
Lần này đến lượt Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc.
Đại Hổ cũng biết người này sao?
Tô Tiểu Tiểu hôm qua đi sớm về trễ, chưa kịp cùng người nhà trao đổi tin tức, bởi vậy cũng không biết chuyện Tần Thương Lan đưa Đại Hổ về nhà.
Đại Hổ ngửa đầu hỏi: "Nương, ta có thể lại chơi đùa sao?"
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Đạt được chủ nhân gia đồng ý sao?"
"Ừm!" Đại Hổ gật đầu gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu có thể nhìn thấy Đại Hổ rất tò mò về tiếng đàn trong sân, vì vậy thay vì để tiểu gia hỏa lén lút đi vào, tốt hơn là đi qua con đường rộng mở.
"Được, lát nữa nương sẽ tới đón con."
Đại Hổ chào tạm biệt hai người, vui vẻ đi vào.
Ba nhóc con chỉ là một đứa trẻ cực kỳ nhạy cảm với nguy hiểm, Đại Hổ thích tới đây, điều đó có nghĩa chủ nhân bên trong không phải là người xấu.
"Muốn lên nhà ngồi một chút không?" Tô Tiểu Tiểu quay đầu, khách khí mời Tần Thương Lan.
Nàng chủ yếu muốn biết chuyện gì đã xảy ra hôm qua.
Tần Thương Lan sửng sốt: "Có thể, có thể chứ?"
Không đợi Tô Tiểu Tiểu trả lời, ông ấy lại nói: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!"
Tốc độ cực nhanh, phảng phất dường như sợ Tô Tiểu Tiểu sẽ đổi ý.
Tô Tiểu Tiểu nhìn trong sân thấy dư thừa nhiều thức ăn gia súc, thở dài một tiếng: "Nhị Cẩu, đệ mua thức ăn gia súc mới sao?"
Tô Nhị Cẩu vừa sửa xong súng cao su cho Nhị Hổ và Tiểu Hổ, đáp: "Không phải ta mua."
"Khụ, ta mang đến." Tân Thương Lan nói.
Tô Nhị Cẩu mới kể chuyện ngày hôm qua ra.
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu: "Thì ra là thế."
Tần Thương Lan ngồi trên con ngựa nhỏ không hợp với hình thể của mình, nhìn trái nhìn phải, giống như một con gấu ngốc chân tay luống cuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận