Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2940: Nàng Là Thiên Hạ Của Ta 1

Chương 2940: Nàng Là Thiên Hạ Của Ta 1Chương 2940: Nàng Là Thiên Hạ Của Ta 1
Hạ Hầu Nghi ra tay thật tàn nhẫn, vết thương xuyên thấu này suýt nữa đâm thủng lá lách của Vệ Đình.
Tô Mạch đi tới, liếc nhìn người muội phu sắp chết tới nơi, rất muốn chế nhạo hắn vài câu, nhưng lời đã đến bên miệng thì lại nuốt xuống.
Hắn ta quay đầu nhìn đĩa tròn dưới bia đá, tò mò hỏi: "Đây là chuyện gì vậy? Lăng mộ chưa mở sao?"
Vệ Đình yếu ớt nói: "Còn thiếu một viên Long tinh."
Ban đầu hắn cũng tưởng chỉ cần bốn viên Long tinh, nhưng vừa rồi hắn quan sát đĩa tròn, phát hiện ở chính giữa có một rãnh lõm ẩn hình, cần phải ấn bốn viên Long tinh vào mới bật ra được.
Tô Mạch hỏi: "Viên Long tinh cuối cùng ở đâu?”
Vệ Đình bị Tô Tiểu Tiểu tiêm thuốc tê tại chỗ, vết thương mất cảm giác, không còn đau dữ dội nữa.
Hắn sắc mặt dịu đi, nói: "Nếu đoán không nhầm, hẳn là ở chỗ thủ mộ nhân."
Hắn dừng lại một chút, đưa tờ giấy trong tay về phía Tô Mạch: "Ngươi xem cái này."
Tô Mạch cầm tờ giấy, trước tiên nhìn muội muội mình một cái.
Muội muội hắn ta thích tám chuyện nhất, nhưng lúc này nàng toàn tâm toàn ý xử lý vết thương cho Vệ Đình, đối với mọi thứ xung quanh đều không nghe thấy gì nữa——
Tô Mạch không làm phiên muội muội, nhẹ nhàng mở tờ giấy ra xem, sửng sốt một chút.
"Đây là...
"Hạ Hầu Nghi bị người ta lừa."
Vệ Đình nói xong, nhìn đầu tên đó không nhắm mắt, nhìn chằm chằm vào cửa vào lăng mộ, nói:
"Thủ mộ nhân đời đời kiếp kiếp canh giữ lăng mộ Vũ Đế, ngay cả người Vệ gia là dòng chính cũng không biết là ai, Hạ Hầu Nghi cũng không dễ dàng lấy được bản đồ kho báu từ tay tên đó. Ta đoán, ngay từ đầu tến đó đã cố tình tung ra bản đồ kho báu, chơi khăm Hạ Hầu Nghi một vố đau."
Trên đời này, những người có thể chơi khăm Hạ Hầu Nghi không nhiều.
Nói không tò mò về thân phận của Thủ mộ nhân là giả.
Nhưng Thủ mộ nhân ngay cả âm mưu của Hạ Hầu Nghi cũng có thể tính toán được, chắc chắn cũng biết rõ mọi nhất cử nhất động của Vệ gia, hắn ta không xuất hiện, ắt có lý do của hắn ta.
Bản thân không thể vì thỏa mãn một chút tò mò mà đi quấy rầy sự thanh tịnh của người khác.
Tô Mạch đi thu hồi Long tinh.
Đếm đi đếm lại chỉ có ba viên.
Ngũ Hổ đã âm thầm tích trữ một viên.
Tô Mạch: '...
Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng xử lý xong vết thương trên người Vệ Đình, chỉ còn một chỗ cuối cùng cần băng bó.
Chiếc thuyền nhỏ của Tô Mạch đã bị nổ tung.
Chiếc thuyền của Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu cũng bị đốt cháy khi sang đây.
Lúc đó Vệ Đình không bị thương, xuống biển thế nào cũng không sao, nhưng hiện tại trên người quấn đầy băng gạc, không thể dính một giọt nước.
Ngay khi mọi người đang không biết phải làm sao, thì một chiếc thuyền nhỏ chèo tới.
Thiếu niên trên thuyền vẫy tay phấn khích với Tô Tiểu Tiểu: "Tỷ——tÿ——"
Tô Tiểu Tiểu toàn thân run lên, tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng nàng vẫn vô thức quay đầu lại.
Nàng nhìn thấy Tô Nhị Cẩu cầm mái chèo đứng trên một chiếc thuyền nhỏ trôi dạt, liều mạng vẫy tay với nàng.
Trong lòng Tô Tiểu Tiểu dâng trào!
"Nhị Cẩu!"
"Tỷ——"
"Nhị Cẩu!"
Tô Tiểu Tiểu quăng luôn miếng gạc trên tay, bước nhanh về phía bờ biển.
Vệ Đình bị bỏ dở giữa chừng khi đang băng bó: "..."
Tô Mạch nhướng mày, tỏ vẻ rất hài lòng.
Tô Tiểu Tiểu không chút do dự lao xuống biển, Tô Nhị Cẩu cũng nhảy xuống thuyền nhỏ, trong sức cản lớn vẫn kiên quyết tiến về phía Tô Tiểu Tiểu.
Những con sóng không mấy ôn hòa vỗ vào thân hình thiếu niên của cậu, cậu ấy đã không còn là đệ đệ gây yếu ngày nào, cậu đã cao lớn, rắn chắc, rám nắng, ngũ quan cứng cáp, đôi lông mày toát lên vẻ anh hùng của chàng trai trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận