Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 283: Tam Bao 1

Chuong 283: Tam Bao 1Chuong 283: Tam Bao 1
Tô Tiểu Tiểu nhặt cây kéo trên đất lên, hai tay nắm thật chặt, chạy nhanh tới, đâm một phát về hướng cổ của đại trùng.
Vị trí nàng đâm là vào động mạch, chỗ này có thể nhanh chóng cắt đứt nguồn cung cấp không khí cho não, làm cho mạng sống rơi vào trạng thái thiếu oxy, thậm chí là tình trạng hết OXY.
Dưới tình huống này, ý thức sẽ rời rạc, sức lực sẽ mất dần.
Chỉ cần vết thương đủ lớn, đủ sâu, đủ chính xác, trong thời gian ngắn nhất nó sẽ làm mất đi khả năng tấn công.
Rống...
Đại trùng bị đau, thả thân của Phùng Quải Tử ra, xoay người giấy giụa, muốn thoát khỏi đòn công kích của Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu dồn hết sức cắm cây kéo vào một cái.
Đại trùng gam thét đem Tô Tiểu Tiểu quăng ra ngoài.
Tô Tiểu Tiểu uốn cong người, quỳ một chân trên đất, hai tay chống trên mặt đất ổn định thân hình.
Phùng Quải Tử chỉ cảm thấy, giờ phút này Tô Béo Nha đẹp trai không gì sánh bằng.
Đại trùng gâm lên giận dữ, trút hết đau đớn cùng phẫn nộ của mình, nó lăn lộn mấy vòng trên đất, cuối cùng nhào lên người Phùng Quải Tử.
Phùng Quải Tử sợ són đái ra cả quần!
ÁI
Hắn sẽ bị đại trùng ăn!
Nhưng mà đau đớn trong tưởng tượng không truyền đến.
Đại trùng chợt bất động, nằm trên người hắn thở gấp, miệng chảy nước dãi, hơi thở ngày càng yếu ớt, mãi cho đến khi không còn hô hấp.
Bốn phía trở lên rất yên tĩnh.
Không khí nồng nặc mùi máu tanh hoà lẫn với mùi nước tiểu khó ngửi, kích thích Phùng Quải Tử nôn mửa một trận.
Đại, đại trùng đã chết sao?
Bị Tô béo nha giết chết?
Tô béo nha... giết một con đại trùng?
Phùng Quải Tử kinh hãi tột đỉnh, thậm chí ngay cả vết thương trên chân cũng quên luôn. Mấy người nam nhân trưởng thành cũng không giết chết được một con đại trùng, Tô béo nha lại có thể làm được.
Mình vừa rồi là ăn tim hùm gan báo hay sao? Lại có thể chạy tới trêu chọc nàng?
Khi Phùng Quải Tử nhìn về phía Tô béo nha lần nữa, ánh mắt nhìn đã không chỉ là nhìn một người phụ nữ.
Có thể giết chết đại trùng, há chẳng phải nói rõ rằng Tô béo nha càng đáng sợ hơn cả đại trùng sao?
Phùng Quải Tử run như cay sấy!
Lúc này Tô Tiểu Tiểu cũng không có thời gian so đo xem trong lòng Phùng Quải Tử nghĩ thế nào, trận chiến với đại trùng đã làm tiêu hao hết sức lực của nàng, nàng phải mất một lúc mới trở lại bình thường được.
Mới vừa rồi nàng còn cho rằng đã cải thiện chức năng tim phổi, đánh một trận xong mới phát hiện khoảng cách còn rất xa mới đạt được mục tiêu.
Khó trách nhiều người giảm cân mới được một nửa như vậy đã từ bỏ, người ta cho rằng đã bước một bước dài, thực tế chỉ là một bước nhỏ.
Ý chí nói sụp đổ là sụp đổ.
Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn bầu trời đang dần mù tối.
Nàng sẽ không từ bỏ, ở trong từ điển của nàng cũng chưa từng có hai chữ từ bỏ.
Tô Tiểu Tiểu đưa tay lên lau mồ hôi.
Bỗng nhiên, một giọt máu tươi rơi bịch xuống.
Nàng cho là của đại trùng nên không để ý, nhưng người vừa đứng lên, nàng đã phát hiện có gì đó không đúng.
Đầu nàng có chút choáng váng, đây là xảy ra chuyện gì?
Nàng nhìn lại mu bàn tay của mình lan nữa, phía trên có một vết thương nhỏ dài, không biết bị cắt trúng khi nào.
Cái này đúng là rất kỳ lạ, dây thân kinh cảm giác đau của cơ thể này phát triển rất đặc biệt, ngã không đau là vì ăn mặc dày, mỡ cũng tương đối dày, có thể là nàng vô cùng nhạy cảm với loại vết thương rách da này.
“Tại sao không đau?”
"Mu bàn tay... còn có chút biến đen..."
"Đây là...
Trúng độc?
Nơi này không có ai hạ độc với nàng, Phùng Quải Tử không có bản lĩnh này, đại trùng cũng không thông minh như thế, vậy thì chỉ có một khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận