Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 224: Khoe Khoang 2

Chuong 224: Khoe Khoang 2Chuong 224: Khoe Khoang 2
Một chuyện vui quan trọng như vậy tất nhiên phải đi khoe ral
一一Cho nên trong nhà không phải khi không có mấy đứa nhỏ thích khoe khoang, căn nguyên đã tìm được.
Tô Tiểu Tiểu không biết phải nói gì vào lúc này.
"Ai nha! Đây là con lừa của ai? Đừng nói là của ngươi nha Tô béo? Không phải ngươi đi mua ngựa à? Hay là bị lừa rồi?" Người lên tiếng là Châu thị.
"Đừng nói là Tô béo không phân biệt được ngựa với lừa nha?”
"Không chừng là như... Tô béo cũng từng....
'A hèml"
Lão cha Tô nặng nề hăng giọng, lúc này mọi người mới chợt nhớ ra người đứng trước mặt mình là Tô gia tam bá, gần đây, Tô gia tam bá không thường xuyên đi tống tiền, làm cho bọn họ dần dần buông lỏng cảnh giác.
Người dân trong thôn không còn xì xào nữa nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ kinh ngạc.
Lão cha Tô vội vàng đi tới chỗ Tô Tiểu Tiểu, thấp giọng hỏi: "Nữ nhi, con thật sự không nhìn nhầm con lừa thành con ngựa chứ?"
Tô Tiểu Tiểu thẳng thắn nói: "Không có, con biết đó là một con lừa."
Lão cha Tô giật mình: "Không phải con đi mua ngựa à? Sao lại mang theo con lừa vê?"
"Ngựa à? Có mua." Tô Tiểu Tiểu nói.
Đôi mắt của lão cha Tô lại sáng lên!
Ông ấy hếch cằm kiêu ngạo nhìn người dân trong thôn: "Các ngươi có nghe thấy không? Nữ nhi của ta nói rồi! Con bé đã mua một con ngựa!"
Nói xong, ông ấy lại nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu: "Nữ nhi à, con ngựa con mua đâu?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ở đây nè."
Lão cha Tô hỏi: "Ở đâu?"
Dân làng cũng rướn cổ nhìn về phía sau xe bò.
Tô Tiểu Tiểu nhìn ba đứa nhỏ đáng yêu, nàng đưa tay nhẹ nhàng mở chiếc chăn lớn được bọn họ bao quanh ra.
Dưới chăn là một chú ngựa con đang hấp hối, đôi mắt dường như không thể tập trung được.
Lão cha Tô hoàn toàn choáng váng!
Quả nhiên nghiệm chứng câu: Giả ngầu sẽ bị sét đánh!
Châu thị vui vẻ: "Đây là ngựa con mới sinh phải không? Ôi trời Tô béo, sao ngươi lại mua thứ này vê? Nuôi không sống đâu!"
Dì Ngô cũng lắc đầu thở dài: "Đúng vậy, nhìn là biết nuôi không được."
Con dâu nhà họ Tôn nói: "Tô béo, làm việc lâu như vậy rồi mà ngươi vẫn cái thói coi tiên như rác! Cái này ít nhất cũng mười mấy lượng bạc đấy!"
Tô Nhị Cẩu nói: "Mười mấy lượng bạc đã là cái gì? Ngươi xem thường ai vậy! Tỷ của ta mua bốn mươi lượng!"
"Bốn mươi lượng, mua con ngựa con nuôi không sống?" Châu thị cười đau bụng.
Nàng kinh doanh, lại đỡ đẻ chữa bệnh cho người ta, người trong thôn đều nói Tô béo có bản lĩnh, nhưng hôm nay nhìn lại, rõ ràng vẫn là nha đầu ngốc cái gì cũng không hiểu!
Suy nghĩ của người trong thôn cũng giống như Châu thị, họ cũng cảm thấy số tiên Tô Tiểu Tiểu bỏ ra không đáng.
Người nhà họ Tô vốn kiêu ngạo vào buổi sáng lại một lần nữa trở thành trò cười cho cả thôn.
Tiểu Ngô thị im lặng đi tới, lén nhéo Lưu Bình, thấp giọng nói: "Không phải ngươi giúp Đại Nha chọn ngựa à? Tại sao lại chọn một con ngựa con?”
Trong lòng Lưu Bình hô oan uổng, hắn ta đã khuyên nàng rất nhiều, nhưng Đại Nha nhất quyết muốn mua nó, hắn ta cũng không còn cách nào mà phải không?
Rốt cuộc, hắn ta không đánh lại Đại Nha.
Tô Tiểu Tiểu nói với Châu thị: "Châu thẩm yên tâm, ta hứa sẽ nuôi nó mập mạp khỏe mạnh!"
Người khác không nuôi được ngựa con không có nghĩa là nàng cũng không nuôi được!
Nếu ngay cả chút tự tin này nàng cũng không có, thì làm sao nàng dám bỏ tiền mua nó về?
"Được rồi được rồi, giải tán, giải tán!" Lão cha Tô giải tán người mọi người.
Người trong thôn bỏ đi, nhưng không ai tin rằng Tô Tiểu Tiểu có thể nuôi sống ngựa con.
Sau khi Châu thị trở về nhà, việc đầu tiên bà ta làm là đến nhà họ Tô bàn tán về hành vi ngu ngốc của Tô Tiểu Tiểu với mẹ con Phương thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận