Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 850: Đình Ca Kieu Ngạo! 1

Chương 850: Đình Ca Kieu Ngạo! 1Chương 850: Đình Ca Kieu Ngạo! 1
Cảnh Tuyên Đế nghỉ ngờ nhìn trưởng tử: 'Không phải ngươi bơi lội giỏi lắm à?"
Vệ Đình cũng tỏ vẻ khó tin: "Đúng vậy, đại điện hạ, kỹ năng bơi lội của ngươi kém như vậy, suýt chết đuối, ngày đó sao mà cứu được Tần tiểu thư?"
Ánh mắt nghiêm khắc của Cảnh Tuyên Đế chăm chú nhìn trưởng tử.
Ánh mắt Tiêu Độc Nghiệp lóe lên, đang muốn giải thích thì ọc ra một ngụm nước.
Vệ Đình vỗ vỗ bả vai hắn ta, trấn an: "Đại điện hạ, đừng sợ, chẳng qua chỉ là tội khi quân mà thôi, ngươi là con ruột của bệ hạ, bệ hạ nhất định không nỡ phạt nặng ngươi."
"Tiểu thư! Tiểu thư!"
Tần Yên Nhiên đang ngồi bôi thuốc mỡ trước bàn trang điểm, nha hoàn hoảng hốt chạy vọt vào.
Tần Yên Nhiên nhướng mày: "Hớt ha hớt hải cái gì, sau này ngươi là hạ nhân của Vương phủ, không có quy củ như vậy thì thành thể thống gì?"
Nha hoàn ấm ức cúi đầu: "Nô tỳ... Nô tỳ có việc gấp muốn bẩm báo."
Tần Yên Nhiên nói: "Nói!"
Nha hoàn nói: 'Đại điện hắn... bị cách chức phó thống lĩnh cấm vệ quân!"
Tần Yên Nhiên biến sắc: "Cái gì!"
Nha hoàn nhỏ giọng nói: "Be hạ... bệ hạ phát hiện ngày đó người cứu ngài là thái giám của Đại hoàng tử, không phải bản thân hắn... Bệ hạ giận dữ... bèn cắt chức của đại điện hạ... còn... còn phạt Đại hoàng tử cấm túc một tháng..."
Tần Yên Nhiên đứng dậy: "Cấm túc một tháng? Vậy tiệc rượu phải làm sao?"
Trắc phi cũng là phi, tuy không được tam thư lục lễ như chính phi, nhưng tiệc rượu vẫn phải bày.
Nha hoàn cắn môi, không dám nói tiếp.
Đại hoàng tử bị cấm túc rồi, tiệc rượu đâu ra nữa?
Chỉ còn nước lắng lặng ngồi kiệu khiêng vào phủ...
Đây xem như là sự trừng phạt của Cảnh Tuyên Đế với Tần Yên Nhiên.
Nàng ta biết người cứu mình không phải Đại hoàng tử, lại bắt tay phạm tội khi quân với hắn ta, Cảnh Tuyên Đế sao có thể không nổi khùng?
Tần Yên Nhiên tức nổ phổi, hai mắt biến thành màu đen: "Ai làm? Chuyện này do ai vạch ra?!"
Nha hoàn sợ hãi nói: "Hình... Hình như là Vệ đại nhân.”
Tần Yên Nhiên cắn răng: "Vệ, Đình!" Vệ Đình hat hoàng tử xuống nước, Cảnh Tuyên đế không thể không phạt hắn.
Vấn đề là phạt thế nào?
Hắn vốn không về triều nhậm chức, muốn cách chức cũng không có chức mà cách.
Cảnh Tuyên Đế ngược lại muốn phạt hắn từ chức phu tử Cung Học, nhưng Vệ Đình toe vẻ chẳng hề để ý, lại khiến Cảnh Tuyên Đế bỏ đi suy nghĩ này.
"Phạt nửa năm bổng lộc!"
Vệ Đình đen mặt.
Ra khỏi ngự thư phòng, Vệ Đình ước lượng túi tiền trong tay, khóe môi nhếch lên: "May là đã chuẩn bị từ sớm."
Hắn vớt Tiêu Độc Nghiệp từ dưới nước lên chẳng lẽ lại về tay không?
Phải thu chút bạc cứu hộ chứ.
"Vệ Đình!
Tiêu Độc Nghiệp phẫn nộ đuổi theo, hắn ta đẩy thái giám đang đỡ mình ra, vẻ mặt lạnh như băng đi tới trước mặt Vệ Đình.
"Ngươi cố ý đúng không?"
Vệ Đình cất kỹ túi tiền, thờ ơ nhìn hắn ta, nhếch môi cười cười: "Đại hoàng tử, có vài chuyện tự hiểu trong lòng là được rồi, cần gì phải nói ra?"
"Ngươi... Tiêu Độc Nghiệp vội nhìn xuống.
Vệ Đình thay y sửa sang lại vạt áo ướt sũng: "Đừng nhìn nữa, chỉ có ngươi và thái giám tâm phúc của ngươi nghe thấy, truyên đi cũng không ai tin."
Tiêu Độc Nghiệp tức giận: "Vệ Đình!"
Vệ Đình thản nhiên cười: "Đại điện hạ, ta thù dai lắm đó."
Dứt lời, hắn kiêu ngạo rời đi.
Tiêu Độc Nghiệp tức đến độ hoài nghi nhân sinh.
Trên đời sao lại có kẻ càn rỡ như thế?
Thật sự không sợ chết sao?!
Bên kia, Tô Tiểu Tiểu ra khỏi hoàng cung.
Khi nàng vén rèm lên, thế mà lại gặp hoàng thành đệ nhất công tử lâu rồi không thấy.
“Tô Mạch!"
"Là biểu ca."
Tô Mạch sửa đúng.
Ta lớn hơn ngươi đó. Chương ev UInh Ca RieU Ngạo: ¡ Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống cạnh hắn ta. Trên bàn có thêm một bình hạch đào đã bóc sẵn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận