Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1555: Phu The Gap Nhau 3

Chuong 1555: Phu The Gap Nhau 3Chuong 1555: Phu The Gap Nhau 3
Đối mặt giá bán kếch xù gấp ba, ai mà không tâm động? Ca ca nàng ấy cũng không thấy miêu nị ở trong đó.
Bọn họ lấy gấp ba thị trường thu mua vải dệt Lý gia, rồi lại lấy giá cao gấp đôi trộm mua đứt tơ tằm và tang ma cung cấp hàng cho Lý gia, trong lúc nhất thời Lý gia không có nhiều nguyên vật liệu như vậy, tự nhiên không thể giao hàng đúng hạn.
Như thế bọn họ là có thể kiếm được một khoản bồi thường giá trên trời.
Tuy thủ đoạn xấu xa, nhưng chính như lời bọn họ nói, tự ca nàng ấy ký, đơn đặt hàng cũng là ca nàng ấy đồng ý, thật sự đi cáo quan phủ, quan phủ cũng sẽ không thụ lí.
"Các ngươi biết ta là ai không?" Lý Uyển hỏi.
Tần tam gia cười nói: "Biết, nhị thiếu phu nhân Vệ gia, goá phụ Vệ nhị lang, thì tính sao? Không phải nam nhân của ngươi đã chết sao? Chẳng lẽ còn có thể nhảy ra chống lưng cho ngươi? Vệ tướng quân cũng không ở Tây Đô, Vệ gia các ngươi đều không có một nam nhân căng bãi, thật sự cho rằng ta sẽ sợ?"
Lý Uyển nói: "Thì ra các ngươi là nghĩ như vậy."
Liễu ngũ gia cười tum tim bưng lên một chén rượu đẩy về phía Lý Uyển: "Kỳ thật, muốn chúng ta thư thả chút thời gian cũng không phải không thể, ngươi uống ly rượu này, ta làm chủ, thư thả ba ngày. Nếu ngươi có thể uống hai ly, vậy thư thả sáu ngày, thư thả bao nhiêu ngày, vậy xem đêm nay ngươi có thể uống bao nhiêu ly, ngươi cảm thấy, giao dịch này có lời không?”
Lão ta nói xong, móng heo sờ soạng về phía mông Lý Uyển.
Lý Uyển chế trụ cổ tay ông ta, đoạt chén rượu của ông ta, một chiêu đem hung hăng hất ông ta ngã xuống mặt đất, cũng không chút khách khí hắt một ly rượu ở trên mặt ông ta.
Tần tam gia đứng lên: "Mụ già thối! Ngươi đừng cho mặt lại không cần! Người đâu! Lên cho tai"
Một đám hộ vệ khổng võ hữu lực vọt vào.
Đám người này cũng không phải là tay đấm bình thường, mỗi người bọn họ huấn luyện có tố, cũng không kém người biết võ quân doanh.
"Bắt nàng cho ta, trói lại! Đêm nay lão tử phải nếm thử tư vị goá phụ Vệ gia!" Tân tam gia kiêu ngạo nói xong, nhìn vê phía Lý Uyển đối diện cười dâm tà: "Nam nhân đã chết nhiêu năm như vậy, ngươi cũng hỏng rồi đi? Đừng sợ, đêm nay Tần gia thương ngươi!"
Thị vệ khép cửa lại, xông về phía Lý Uyển.
Lý Uyển đối phó ba bốn người không nói chơi, năm sáu người cũng có thể thoát thân, mười mấy người hơi quả bất địch chúng, huống chi cửa còn bị đóng lại.
Mắt thấy cục diện chuyển biến bất ngờ, không nghĩ được chuyện đã xảy ra. Âm một tiếng, cửa bị người hung hăng đá văng, một bóng dáng đáng sợ lắc mình đi vào, một chiêu ngã đổ một đống, mọi người căn bản không thấy rõ hắn ta ra tay như thế nào, tất cả thị vệ trong phòng đều ngã xuống.
Tần tam gia và Liễu ngũ gia mắt choáng váng.
Liễu ngũ gia bò dậy đứng ở bên người Tần tam gia, hai người ngơ ngẩn mà nhìn về phía cửa rộng mở.
Một xe lăn chậm rãi đẩy vào, một nam tử ngồi trên xe lăn mặc áo choàng màu trắng, hắn ta mang một mặt nạ bạc nửa mặt, lộ ra một đôi mắt lạnh băng, dưới mặt nạ, cánh môi khẽ mím.
Nhìn ra được, hắn ta không vui.
Thiếu nữ đẩy xe lăn vũ mị châm chọc nói: "Nhiều nam nhân thối bắt nạt một nữ nhân như vậy, không biết xấu hổi"
Sát thủ hỏi: "Tiên sinh, xử trí như thế nào?”
Vệ Thanh khe mở môi mỏng: "Chặt tay, ném ra."
"Vâng!"
Sát thủ kéo bình phong lên, trường hợp quá mức máu tanh, không nên bẩn mắt tiên sinh.
Sau bình phong truyền đến giọng nói của Liễu ngũ gia: "Các ngươi, các ngươi dừng tay! Các ngươi biết chúng ta là ai không? Chúng ta là... A —"
Bạn cần đăng nhập để bình luận