Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2955: Tổ Tôn Đoàn Tụ 1

Chương 2955: Tổ Tôn Đoàn Tụ 1Chương 2955: Tổ Tôn Đoàn Tụ 1
Đào thị nhìn đứa trẻ da ngăm đen đột nhiên xông đến trước mặt mình, ngây người hỏi: "Ngươi... là ai?"
Trái tim run rẩy kích động của Tô Ly vỡ tan tành!
Hắn ta nắm chặt tay, vô cùng tủi thân nói: "Nương! Là con! Tiểu Ngũ đây!"
May mà Tô Ly không có lớp da mặt dày như Vệ Lục Lang, không nói một câu “Tiểu Ngũ được nương yêu nhất, nương quên rồi sao"?
Đào thị vô cùng kinh ngạc, không thể tin được nhìn Tô Ly từ đầu đến chân, buông kim chỉ trong tay, tiến lên nâng mặt hắn: "Con... sao con lại đen như vậy?"
Đứa nhi tử trắng trẻo của bà ấy đâu rồi?
Tô Ly nói: "Bị rám nắng trên biển."
Hắn ta không quan tâm đến việc đen hay không, hắn ta là nam nhân, không để ý đến điều này.
Đào thị vội vàng nói: "Để nương xem, con có bị thương không?"
"Không bị thương, con khỏe lắm, nương xem."
Tô Ly xoay một vòng trước mặt nương mình.
Khi đi thanh trừng tàn quân thủy sư của Hạ Hầu Nghị, thực ra hắn ta đã bị thương nhẹ.
Hắn ta thiếu kinh nghiệm ra chiến trường, nếu không phải đại ca sắp xếp phó tướng bảo vệ hắn ta, có lẽ hắn ta đã bị khiêng về.
Trải qua trận chiến này, hắn ta mới biết được đại ca và tướng sĩ không dễ dàng như thế nào.
Đánh trận không phải là tỏ ra dũng mãnh, cũng không phải là dùng mưu mẹo, một quyết định sai lầm của chủ tướng có thể khiến vô số tướng sĩ bỏ mạng.
Đẳng sau mỗi chiến thắng là hàng nghìn hàng vạn binh lính đổ máu giết địch.
Đại ca là một thiên tài quân sự bẩm sinh, dưới trướng hắn ta có những binh lính dũng cảm nhất.
Hắn ta vô cùng khâm phục đại ca và tướng sĩ.
“Thật sự không bị thương?”
Đào thị vẫn không yên tâm.
"Thật mà! Nương, con nói cho nương biết, con lợi hại lắm! Khi đánh trận, có hai người xông về phía con, lúc đó con cứ như vậy..." Tô Ly khoa tay múa chân.
“Nương.'
Tô Mạch bước vào.
Hắn ta cũng bị rám nắng thành màu lúa mì, ngũ quan rắn rỏi, góc cạnh lạnh lùng, đôi mày đôi mắt lộ ra chút khí thế của một chủ tướng.
"Mạch nhil"
Đôi mắt Đào thị sáng lên, đứa nhi tử nhỏ trước mặt trong nháy mắt không còn được yêu thương nữa.
Bà ấy nhanh chóng bước về phía Tô Mạch.
"Một kiếm đâm tới! Trúng ngay hắn ta..."
Tô Ly xoay một vòng, quay đầu lại: "Ủa? Người đâu? Nương! Con còn chưa kể hết mài"
Tô Mạch vén vạt áo, nghiêm trang quỳ xuống, dập đầu với Đào thị.
Mỗi lần trở về từ chiến trường, hắn ta đều quỳ lạy cha nương.
Đây là quy củ của nhi tử trưởng nhà họ Tô.
Đào thị vội vàng đỡ hắn ta dậy: "Về là tốt rồi... về là tốt rồi..."
Tô Mạch cười cười, nói: "Tứ đệ cũng đã đến."
Tô Mạch hiểu nương mình, biết người bà lo lắng nhất là ai.
Đào thị bồn chồn nhìn về phía cửa.
Nhưng đầu tiên thò vào lại là một cái đầu nhỏ có chút căng thẳng.
Đào thị sửng sốt, vội vàng cúi người hành lễ: "Tham kiến công chúa điện hại"
"Đừng đừng đừng!"
Huệ An công chúa dang rộng vòng tay, nhanh chóng bước qua ngưỡng cửa, kịp thời đỡ lấy Đào thị đang hành lễ, nhỏ giọng nói: "Sau này không cần hành lễ với ta."
Đào thị ngẩn ra, cười gượng.
“Tô Huyên, ngươi vào đi!"
Huệ An công chúa nói với bên ngoài cửa.
Đào thị nhất thời căng thẳng.
Cho đến khi bóng dáng quen thuộc thanh tú mang theo ý cười bước vào tâm mắt của bà, trái tim bà treo lơ lửng mấy tháng nay mới hạ xuống.
Tô Huyên mỉm cười yên lặng: "Nương." Đào thị nghẹn ngào, run rẩy đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn ta, nhìn hắn ta thật sâu, nghẹn ngào nói: “Đi thư viện đọc sách... sao lại đi lâu như vậy... sau này còn đi nữa không?”
Tô Huyên ôn hòa nói: "Không đi nữa, sau này sẽ ở kinh thành với nương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận