Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2368: Chân Tướng Về Thân Thế 2

Chương 2368: Chân Tướng Về Thân Thế 2Chương 2368: Chân Tướng Về Thân Thế 2
Lục Ngạo Thiên chuyên tâm ăn bánh bao và bánh nướng, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, Tô Tiểu Tiểu hoàn toàn không hỏi Quỷ bà bà là ai.
Một người Đại Chu không thể nào từng nghe nói đến Quỷ bà bà, trừ khi nàng có lui tới với người trên đảo.
Lục Ngạo Thiên vẫn chưa thỏa mãn: "Muốn ăn thêm một cái bánh nướng!"
Đi ra từ phòng chứa củi, Tô Tiểu Tiểu tiêu hóa một chút những tin tức Lục Ngạo Thiên cung cấp.
Quan hệ tam giác cẩu huyết tạm thời không đề cập tới.
Đã biết Hạ Hầu Ngạn đến Đại Chu là nhận lệnh của đảo chủ đảo Thiên Sơn, cũng chính là thành chủ.
Bởi vậy phỏng đoán, bên cạnh Nam Cương Tông Chính Minh có lẽ cũng từng có người của thành chủ.
Thủ lĩnh đặc vụ cũng từng nói, liên minh sát thủ sẽ không tùy tiện nhận nhiệm vụ của hoàng thất, trừ khi có một người trung gian mà liên minh sát thủ không thể không nể mặt.
Nếu như người trung gian kia là tâm phúc của thành chủ, vậy tất cả đều có thể giải thích được.
Sau khi Tông Chính Huy đoạt lại vương vị, dần dần loại bỏ thế lực còn sót lại của Tông Chính Minh, chưa phát hiện người khả nghi.
"Nhưng có một người chưa điều tra được."
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu dừng lại: "Tạ Cẩn Niên."
Trời xanh biển cũng xanh, trên mặt biển vỗ từng đợt sóng.
Một chiếc thuyền lớn trải qua nhiêu ngày trôi dạt, cuối cùng cũng đã vượt qua eo biển có thể gọi là quỷ vực vào ngày cuối cùng của tháng tư
Sau đó trên eo biển này sẽ tràn ngập sương mù dày đặc, không thể nào lái ra được nữa.
Không may là, mặc dù bọn họ đã an toàn vượt qua nơi đây, nhưng tiếp theo lại gặp phải một cơn bão hiếm thấy.
Con thuyền lớn bị phá hủy một nửa, nhưng cũng may ở gần đó có một hòn đảo biệt lập.
Đám người bơi lên hòn đảo, sửa thuyền lại mất nửa tháng.
Về sau thời tiết vẫn luôn không thích hợp để ra biển cho lắm.
Cuối cùng đến khi lên đảo, đã là tháng sáu giữa mùa hè. Chủ thuyền thở hổn hen, nói với quý công tử trên sàn tàu: "Công tử ơi, đến rồi! Đến hòn đảo mà ngươi nói rồi!"
Đi thuyền trên biển lâu như vậy, từng người trong số bọn họ đều tơi bời hoa lá.
Nhưng trái lại vị quý công tử này, ngoại trừ môi hơi khô nứt, cả người nửa phần sau sút cũng không có.
Toàn thân toát ra vẻ cao quý, ngạo nghễ giữa thiên địa.
Tạ Cẩn Niên cho ông ta một túi vàng.
Chủ thuyền vô cùng vui mừng: "Đa tạ công tử! Đa tạ công tử!"
Tạ Cẩn Niên xuống thuyền, vừa đi, vừa lột lớp mặt nạ da người trên mặt xuống.
Sau nửa canh giờ, y vào thành, chọn tuấn mã, một đường phi nhanh đến trước một tòa ổ bảo.
Thị vệ gác cổng thấy có người thúc ngựa đến, vội vàng lớn tiếng quát: "Ngươi là ai? Mau mau xuống ngựal"
Đợi đến khi ngựa của Tạ Cẩn Niên tới gần, thị vệ nhanh chóng nhận ra y, lập tức lui sang một bên, cung kính hành lễ nhường đường.
Con ngựa chạy vào ổ bảo.
Tạ Cẩn Niên tung người xuống ngựa, giao con ngựa cho một hạ nhân, đi vào một tòa tháp lâu to lớn khí thế.
Y một hơi trèo lên tâng cao nhất, nói với thành chủ đang đứng tựa vào lan can nhìn ra xa cả hòn đảo: "Nghĩa phụ, con về rồi."
Ánh chiều tà le lói.
Tô Tiểu Tiểu đi tìm Trình Tang.
Trình Tang đang ngồi trên băng ghế đá trong viện nhìn Tô Nhị Cẩu vá túi sách.
Túi sách còn mới, dùng chưa được hai ngày, lúc tan học đến một quán ven đường mua bánh rán, vô tình bị cháy một lỗ nhỏ.
Tô Nhị Cẩu chịu khổ mà lớn lên, không nỡ đổi cái khác, nên muốn vá lại tiếp tục dùng.
Trình Tang nhìn dáng vẻ tay chân vụng về của cậu, đau lòng nói: "Đưa ngoại tổ mẫu đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận