Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 833: Tieu Ho Thong Minh 1

Chuong 833: Tieu Ho Thong Minh 1Chuong 833: Tieu Ho Thong Minh 1
Không đúng, vấn đề không phải ở đó.
Vấn đề là Thái hậu đồng ý uống thuốc ư?
Mọi người như bị sét đánh, khó tin nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nhắc nhở: "Mặt khác, dược thiện do ta tự tay nấu, có ích cho bệnh tình của Thái hậu."
Thái giám chưởng sự ôn hòa nói: "Nô tài sẽ nhắc nhở thái hậu dùng."
"Sao rồi?" Công chúa Tĩnh Ninh bước tới hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày nói: "Thái hậu rất hiền từ, rất hòa thuận, rất phối hợp nha!"
Công chúa Tĩnh Ninh: Ngươi có chắc chúng ta cùng quen một Thái hậu không?...
Tin Tô Tiểu Tiểu trị liệu cho Thái hậu được lan truyên nhanh chóng.
Người bệnh mộ danh mà đến càng ngày càng nhiều, việc làm ăn của Nhân Tâm Đường lại bị đe dọa.
Ngô chưởng quây đứng ở cửa nhìn Đệ Nhất Đường bên ngoài, Tôn chưởng quầy giới thiệu sự tích vĩ đại của Tô Tiểu Tiểu với gương mặt bừng bừng tỏa sáng.
Ngô chưởng quầy buồn bực nói: "Còn chưa trị hết mà, họ ngược lại can đảm khoe trước, Đại lão gia từng trị bệnh cho nhiều quý nhân như vậy, có bao giờ tuyên dương trắng trợn vậy đâu?"
Đây là mấu chốt.
Hồ Cửu Sinh là thái y, điểm khởi đầu của ông ta vốn đã rất cao, chữa bệnh cho quý nhân trong cung cũng không có gì đặc biệt.
Tô Tiểu Tiểu thì khác.
Nàng là cháu gái thất lạc nhiều năm của Tần Thương Lan, sinh sống ở dân gian, chịu nhiều gian khổ, xuất phát điểm thấp đến độ không thể thấp hơn.
Nếu sự kỳ vọng của mọi người dành cho nàng được tính từ một đến mười thì nàng nhiều nhất là một.
Nhưng nàng lại làm được mười, loại tương phản này sẽ khiến người ta kinh ngạc há hốc mồm.
"Không chỉ Thái hậu, Trấn Bắc Hầu các ngươi biết không? Bệnh của hắn cũng do bà chủ của chúng ta chữa khỏi, không tin các ngươi đi hỏi thăm thử đi. Còn có Tam điện hạ và Cảnh Tiểu Hầu gia phủ Uy Vũ Hầu, bà chủ của chúng ta đều từng chẩn trị hết cả rồi!"
Tôn chưởng quầy đã biết thân thế của Tô Tiểu Tiểu, ông ta quyết không bỏ qua bất kỳ một cơ hội đánh bóng tên tuổi nào.
Ông ta chỉ không nhắc tới công chúa Tĩnh Ninh, vì Tô Tiểu Tiểu đã dặn qua. Tô Tiểu Tiểu không hy vọng dung mạo của công chúa Tĩnh Ninh trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.
Hồ nhị gia tức giận giậm chân, trừng mắt nhìn Ngô chưởng quầy nói: "Ngươi nghĩ cách đi! Cứ tiếp tục như vậy, bệnh nhân Nhân Tâm Đường chúng ta thật sự bị cướp sạch!"
Ngô chưởng quầy vò đầu bứt tai: "Ta nghĩ, ta nghĩ"
Hẻm Lê Hoa.
Hôm nay Vệ Đình tới rồi.
Bình thường hắn hay đến vào buổi tối, ban ngày hiếm khi xuất hiện.
Ba đứa trẻ nhìn hắn với ánh mắt xa lạ.
"Gọi cha." Hắn nói.
Tiểu Hổ chống nạnh, dậm chân một cái, nghiêm túc nói: "Ngươi còn nhớ ngươi là cha chúng ta cơ al Ngày qua ngày, chẳng làm gì cả, nhà cũng không về, nương sắp bận chít (chết) rồi! Có người làm cha nư (như) ngươi sao!"
Tiểu tử kia nói chuyện lưu loát hơn trước nhiều.
Vệ Đình vừa buồn cười vừa tức giận nói: "Ban đêm ta tới, các ngươi ngủ rồi."
Tiểu Hổ hai tay ôm ngực: "Hừ, không tin!"
Vệ Đình cười ra tiếng, hì hì: "Ngươi có không tin thì ta cũng là cha ngươi, mau, gọi cha đi!"
Tiểu Hổ hếch cằm lên: "Ai biết được, nếu nương không cần ngươi, Tiểu Phủ cũng có thể đổi chal
Vệ Đình: ”...'
Lúc Tô Tiểu Tiểu về đến nhà, Vệ Đình đang ở trong phòng sửa sang lại quần áo.
"Chàng đến rồi à, hử? Chàng muốn ở lại sao?"
Nếu không ở lại, con trai của ta sẽ đổi cha...
Vệ Đình lạnh lùng nói: "Nàng từng tới phòng ta ngủ?”
Trên gối có tóc và mùi hương của nàng.
Không đợi Tô Tiểu Tiểu mở miệng, hắn lại nói: "Không cần nhìn vật nhớ người đến thế."
Tô Tiểu Tiểu: Không hiểu sao tự nhiên muốn đuổi người ra ngoài?
Vệ Đình trở về, người vui nhất là Tô Nhị Cau, cậu rất nhớ tỷ phu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận