Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 861: Toàn Bộ Sa Lưới 2

Chương 861: Toàn Bộ Sa Lưới 2Chương 861: Toàn Bộ Sa Lưới 2
Tiêu Trọng Hoa nói: "Triệu đại nhân, có thể cho phép ta nói đôi lời được không?"
Đại Lý Tự Khanh vội vàng chấp tay nói: "Tam điện hạ xin mời."
Tiêu Trọng Hoa từ tốn nói: "Muu hại thái hậu và chi quân của một nước sẽ bị tịch thu tài sản và tội tru di tam tộc. Vẫn mong Triệu đại nhân thẩm tra xử lí nghiêm ngặt. Đừng xử oan với bất kỳ người tốt nào, cũng đừng tha cho bất cứ kẻ ác nào."
Đại Lý Tự Khanh nào lại không hiểu lời này là để cho Ngô chưởng quây nghe chứ?
Ông ta phối hợp đứng dậy cúi đầu: "Tam điện hạ xin hãy yên tâm, bổn quan chắc chắn sẽ xử lý theo lẽ công bằng! Nếu giết nên giết, phải tru di tam tộc thì tru di tam tộc, nhất quyết không nhân nhượng!"
Cuộc nói chuyện giữa hai người đủ khiến Ngô chưởng quầy sợ hãi, nếu bị tru di tam tộc thì toàn bộ già trẻ trong nhà đều phải lên đoạn đầu đài cùng ông tal
Không được!
Không thể như thế được!
Ông ta không muốn chết, người nhà ông ta cũng không muốn chết!
Tiêu Trọng Hoa biết rõ lí lẽ ôn hòa công lý bằng lòng thương xót: "Nhưng nếu như giúp đỡ tra án, tố cáo có công, cũng có thể được khoan dung độ lượng, có thể miễn tội chết."
Ngô chưởng quầy cũng không thể nhẫn nhịn được nữa: "Điện hal Thảo dân bị oan! Là hắn ta xúi giục thảo dân làm điều đó!"
Hồ nhị gia sửng sốt nói: "Ngươi nói bậy!"
Ngô chưởng quầy rối rắm nói: "Điện hạ! Thủ đoạn nhỏ! Tất cả là thủ đoạn nhỏ thôi! Chỉ cầu xin điện hạ tha chết cho thảo dân!"
Ngô chưởng quầy kể lại ngọn nguồn chuyện hối lộ Đỗ Quyên để đầu độc: "... Đông gia từ lâu đã không vừa mắt Đệ Nhất Đường, nhiều lần gây rắc rối cho Đệ Nhất Đường. Lần này lại nghe nói rằng đại phu của Đệ Nhất Đường đến chữa bệnh cho thái hậu. Đông gia lo lắng sau khi trị khỏi cho thái hậu danh tiếng Đệ Nhất Đường sẽ lớn, nên mới nghĩ ra một thủ đoạn xảo quyệt để hãm hại Đệ Nhất Đường."
Hồ nhị gia tức giận: "Ngươi... Ý này rõ ràng là ngươi nghĩ ra! Ta không đồng ý hãm hại thái hậu, thì ngươi lại nói thuốc độc không vào đến trong miệng thái hậu. Có ngân châm, còn cả tiểu thái giám nếm thử, có thể bị phát hiện!"
Ngô chưởng quầy đau lòng nói: "Nhị gia à! Đây là ngài đổ tội cho ta rồi! Ta nói thế khi nào? Có cho ta một trăm lá gan... Ta cũng không dám đâu!"
Hai người bắt đầu nói qua nói lại.
Ngô chưởng quầy có nhắc đến một y nữ tên là Đỗ Quyên, Đại Lý Tự Khanh đã cử người hộ tống đối phương đến Đại Lý tự.
Khoảng nửa giờ sau, quan sai quay lại phục mệnh: "Đại nhân, Đỗ Quyên sợ tội mà tự sát rồi!"
Hoàng cung.
Hồ Cửu Sinh đang chuẩn bị thuốc cho Cảnh Tuyên Đế.
Dược Đồng hớt ha hớt hải đi tới: "Lão gia, nhị gia xảy ra chuyện rồi!"
Bởi vì Ngô chưởng quầy cắn ngược lại, lại thêm sự có mặt của cả nhân chứng lẫn vật chứng, Hồ nhị gia bị tống vào tử lao.
Nhưng Hồ nhị gia lại không hề nói ra Hồ Cửu Sinh.
Nếu không, một khi bị người ta phát hiện Hồ Cửu Sinh biết rõ thuốc cao bị hạ độc, nhưng lại không ngăn cản kịp thời, cũng sẽ cùng bị xét tội.
Bàn tay cầm ngân châm của Hồ Cửu Sinh bỗng hơi run lên.
'Lão gia, nên làm gì đây?"
Dược Đồng nhỏ giọng hỏi.
Lòng Hồ Cửu Sinh rối như tơ vò: "Trước tiên ngươi đừng lo... để ta bình tĩnh lại..."
Dù sao Hồ nhị gia cũng là đệ đệ ruột của ông ta, cũng là Đông gia trên danh nghĩa của Nhân Tâm Đường, nếu thật sự xảy ra chuyện, toàn bộ Hồ gia đều sẽ bị liên lụy.
"Việc khẩn cấp trước mắt là nhanh chóng giải độc cho bệ hạ..."
Chỉ có chữa khỏi bệnh cho bệ hạ thì mới có thể xin tha thứ cho đệ đệ.
May thay ông ta có thuốc giải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận