Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1188: Sát Thủ Tiểu Tiểu! 1

Chương 1188: Sát Thủ Tiểu Tiểu! 1Chương 1188: Sát Thủ Tiểu Tiểu! 1
Lãnh Chỉ Nhược lộn người một cái, uyển chuyển như rồng bay, dùng một dao găm đâm thẳng vào một cái lỗ trên tường.
Cơ quan liền dừng lại, nguy hiểm được xua tan.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tô Tiểu Tiểu thầm nói, thân thủ tốt thật đấy.
Nhưng mà cơ quan này có tính liên tục, khi chạm phải một chỗ thì mấy chỗ kia cũng không ảnh hưởng.
Một tảng đá khổng lồ lăn ra từ sâu trong hang ra đâm sầm vào vài người.
Bọn họ đang ở trong phần hẹp nhất của hang động nên không có cách nào thoát ra từ hai phía, họ phải thoát ra ngoài hoặc bị nghiền nát thành thịt vụn.
Lãnh Thiên Nam kêu lớn: ˆÐi maul”
Vài người chạy như bay lao ra cửa hang.
Nhưng ngay khi chuẩn bị ra khỏi hang thì phó tướng cõng Lãnh Due lại ngã xuống.
Quả cầu đá lớn âm ầm lap về phía Lãnh Duệ.
Tảng đá lớn như vậy có thể nghiền con gấu lớn thành đống thịt nát luôn chứ đừng nói là con người.
Lãnh Thiên Nam muốn qua đó thì đã không còn kịp nữa nên chỉ có thể thét lên tiếng gâm thét đau đớn cố kìm nén: "Due nhi 一一"
Ngay khi tảng đá chuẩn bị lăn xuống thì một thanh sắt vù vù bay tới, do có thêm sức gió nên nó cắm mạnh xuống đất!
Tảng cầu đá lớn rung lắc dữ dội rồi bị chặn lại, nó chỉ cách Lãnh Due và hai người còn lại nửa bước chân.
Lãnh Thiên Nam cảm giác như mình đã chết một lần rồi vậu, tim đã hãng đi một nhịp!
Hắn ta không thể tin mà nhìn thanh sắt đã cứu Lãnh Duệ thì phát hiện ra đầu bên kia có một sợi dây xích.
Hắn ta xoay người lại nhìn theo sợi dây xích thì nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi trên tảng đá.
Một tay thiếu nữ nắm lấy sợi dây xích, tay còn lại ôm lấy con gấu con, sắc mặt hài lòng.
Lãnh Thiên Nam theo bản năng muốn đi qua bên đó nhưng sau lưng cô thiếu nữ đột nhiên văng ra một con gấu đen.
Lãnh Thiên Nam đã từng nhìn thấy con gấu đen này rồi, là độc vật của Bạch Liên Giáo, vô cùng lợi hại. Kỳ lạ là, sao nha đầu này lại ở cùng với độc vật của Bạch Liên Giáo chứ?
Còn cái lồng trên đầu độc vật nữa? Sợi dây xích trên cổ nó thì sao?
Trong đầu hắn ta hiện lên vô số nghi vấn, một suy nghĩ to gan hiện lên trong đầu, Lãnh Thiên Nam cảnh giác hỏi: "Ngươi là người của Bạch Liên Giáo?”
Tô Tiểu Tiểu cười: "Sao thế? Bản thân có tật nên giật mình nên cho là người trên khắp thiên hạ đều là kẻ gian sao?"
Sắc mặt Lãnh Thiên Nam tối sầm lại: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Rõ ràng người là kẻ khả nghị, nếu ngươi không phải là người của Bạch Liên Giáo thì sao lại ở cùng với độc vật của Bạch Thiên Giáo chứ?"
Tô Tiểu Tiểu sẽ không để hắn ta nắm mũi dắt đi đâu: "Neu ngươi muốn tiếp tục nói nhảm với ta, chờ người của Bạch Liên Giáo tới thì ta sao cũng không thấy vấn đề gì. Dù sap ta chạy là xong, còn người còn phải cứu lấy con trai nữa kìa."
Sắc mặt Lãnh Thiên Nam lại tối sâm thêm.
Lần trước hắn ta giao chiến với nha đầu này đã bị nha đầu này gài bay lừa lấy không ít đồ giá trị. Khi đó hắn ta liên hiểu ra nha đầu lớn lên ở trong nông thôn này không hề đơn giản như vẻ bê ngoài.
Hôm nay vừa gặp nhau lại càng chắc chắn về suy đoán của mình.
Hắn ta nhìn qua bên phía Lãnh Chỉ Nhược.
Tô Tiểu Tiểu cười lạnh lùng: "Người nhìn nàng ta làm gì? Đừng tưởng rằng nàng ta cùng lớp với tôi thì tôi sẽ để nể tình nàng ta mà để cho con trai ngươi đi. Suy cho cùng thì ta và nàng ta cũng không thân mấy."
Lãnh Chỉ Nhược im lặng không lên tiếng.
Lãnh Thiên Nam thu ánh mặt lại, tiếp tục nhìn Tô Tiểu Tiểu: "Ngươi muốn bao nhiêu bạc?”
"Toàn bộ." Tô Tiểu Tiểu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận