Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 279: Ngược Tra 1

Chương 279: Ngược Tra 1Chương 279: Ngược Tra 1
Nàng ta bưng chén lên, xới ít cơm, thấp giọng nói: "Tô Nha Béo cũng thật là, giờ này rồi còn một mình đi lên núi, không sợ gặp nguy hiểm gì sao.”
Phùng Quải Tử dựng lỗ tai lên.
Nha đầu Tiểu Béo... một mình lên núi?!
Ăn cơm xong, Phùng Quải Tử liền đi ra ngoài.
Phùng Quải Tử không phải trẻ con, cũng không phải lần đầu mới tới thôn. Không ít người trong thôn nhận ra hắn.
Trịnh Lan Tú và lão Tô gia không để ý chuyện này, chỉ nghĩ là hắn đi dạo trong thôn.
Sau lão Tô gia có một con đường luôn đi về phía đông, là nơi mà người trong thôn thường đi nhặt củi.
Người gan lớn hơn chút sẽ đi lên phía trước một đoạn, đi săn, bắt cá hay đào vài loại rau dại linh tinh.
Tô Tiểu Tiểu không biết tên mấy loại rau lần trước Tô Nhị Cẩu đi đào. Nó có chút giống loại nàng đã ăn ở kiếp trước, có thể chịu rét, sinh trưởng trên tuyết, nhưng lại ngọt hơn loại mà nàng đã từng ăn.
Cắt nát và trộn với thịt heo, cho vào ít lòng trắng trứng và bọc lại bởi một lớp bột mì.
Dù là bỏ vào trong chảo dau hay hấp lên đều vô cùng ngon.
"Ha "
Tô Tiểu Tiểu leo một mạch tới giữa sườn núi.
Nhớ rõ lần đầu tiên leo, trên đường phải nghỉ ngơi ba bốn lần, thở giống hệt như bò. Bỏ đi hơn hai mươi cân thịt mỡ, cơ thể không chỉ uyển chuyển nhẹ nhàng hơn mà khả năng làm việc của tim phổi cũng mạnh mẽ hơn.
"Nhị Cẩu nói là ở bên cạnh cây hòe già, cây hòe già đâu?"
Tô Tiểu Tiêu nâng tay áo lên lau mồ hôi, tìm kiếm cây hòe già mà Tô Nhị Cẩu nói khắp nơi.
Lúc trước nàng đi đốn củi không lên tới đây nên không quen thuộc nơi này.
Nhưng sắc trời cũng vẫn còn sớm, không phải vội.
"AI Thấy rồi!"
Cây hòe già bị mấy cây tùng chắn, kỳ thực chỉ cần đi về bên phải mấy bước là được.
Tô Tiểu Tiểu cõng giỏ trẻ đi qua, ngồi xổm xuống lấy xẻng ra bắt đầu đào tuyết.
Tuyết đã tan rất nhiều, chỉ còn lại một lớp mỏng. Đào chưa tới hai cái đã lộ ra mấy cây rau dại xanh tươi. Tô Tiểu Tiểu nhoen miệng cười, đặt giỏ tre xuống bên cạnh.
Loại rau dại này phải dùng kéo cắt, để lại rễ thì mới có thể tiếp tục sinh trưởng.
Tô Tiểu Tiểu cất xẻng đi, lấy kéo ra.
Một cây, hai cây, ba cây...
Tô Tiểu Tiểu ngồi xổm trên mặt đất, vừa cắt vừa đi lên phía trước, bất tri bất giác đã được hơn nửa giỏ.
"Chắc là đủ ăn một thời gian dài, có thể về rồi."
Tô Tiểu Tiểu võ tay, cất cây kéo lại, cầm giỏ lên chuẩn bị xuống núi.
Đúng lúc này có một bóng người đột nhiên tiến lại chặn đường của cô.
Là Phùng Quải Tử.
Phùng Quải Tử cười tủm tỉm nhìn Tô Tiểu Tiểu: "Ai nha, không phải là Nha Béo sao? Lên núi đào rau dại à? Đào được chưa? Muốn ta giúp ngươi hay không?”
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng nhíu mày.
Sao Phùng Quải Tử lại tới đây?
Hai tay Phùng Quải Tử trống trơn, không giống như lên núi đốn củi hay bắt cá, đào rau gì đó.
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái. Phùng Quải Tử là họ hàng thân thích của lão Tô gia, nàng và hắn không có chút quan hệ nào.
Tô Tiểu Tiểu mặc kệ hắn, đi thẳng về phía đường đi.
Phùng Quải Tử cười rất đáng khinh, tiến lên hai ba bước ngăn cản Tô Tiểu Tiểu.
"Ai — đừng có đi gấp vậy, ngươi xem ngươi vác đồ nặng như vậy, rất mệt phải không? Nào, đưa sọt cho ta! Ta đưa ngươi xuống núi!"
"Cô nương như các ngươi da thịt non mềm, không nên làm loại việc nặng như vậy!"
"Chồng ngươi thật không biết thương ngươi! Có vợ xinh đẹp giống như ngươi thì nên để trên giường ôm ấp!"
"Không sao, có Phùng đại ca thương ngươi!"
Phùng Quải Tử dù sao cũng không phải người trong thôn, tuy đã nghe tới tiếng xấu của tiểu Tô gia nhưng chưa thật sự lĩnh giáo qua sự lợi hại của Tô Nha Béo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận