Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1653: Giết Kẻ Đào Ngũ! 2

Chương 1653: Giết Kẻ Đào Ngũ! 2Chương 1653: Giết Kẻ Đào Ngũ! 2
Lãnh Quỳ đang lo lắng bối rối, trong đầu đều là cảnh tượng bi thảm của tôn nhi mình, lời nói bỗng nhiên buộc ra khỏi miệng, nói xong hắn ta chợt nhận ra điều gì đó, cơ thể run lên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu gan từng chữ một: "Đây là chính miệng đại tướng quân nói, vậy xin mời đại tướng quân làm chứng.
Nàng nắm chuôi kiếm bằng cả hai tay, chặt đầu Lãnh Tôn chỉ bằng một nhát kiếm mà không chút do dự!
Máu tươi văng ra ba thước!
Lãnh Quy ngồi trên ngựa, mặt tái mét vì kinh hãi: "Tôn nhi -ta muốn giết ngươi -ta muốn giết ngươi -'
Một bóng người cao lớn vạm vỡ từ bay đến từ không trung, cầm trường kiếm đâm về phía Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu vừa mới chặt đầu Lãnh Tôn nên chưa kịp thu kiếm, chiêu này chính là một đòn đánh lén.
"Lão đại, cẩn thận!"
Nguy Tấn lao về phía Tô Tiểu Tiểu mà không hề suy nghĩ.
Thấy trường kiếm sắp đâm xuyên Nguy Tấn và Tô Tiểu Tiểu, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một nhân vật khác cũng theo sát đến, dùng một kiếm đẩy trường kiếm của hắn ta ra.
Tô Mạch vững vàng đáp xuống trước mặt Tô Tiểu Tiểu và Ngụy Tấn.
Lãnh Hoa mang theo sát khí nhìn Tô Mạch: "Tránh ra, nếu không ta sẽ giết cả ngươi!"
Tô Mạch cầm trường kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta: "Vậy ngươi tới thử xem!"
Lãnh Hoa chỉ kiếm vào Tô Tiểu Tiểu : "Nàng giết đệ đệ ta!"
Tô Mạch nói: "Đệ đệ ngươi đáng chết!"
Lãnh Hoa nghiêm nghị nói: 'Các ngươi coi quân doanh là nơi nào?”
Tô Mạch lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng chiến trường là nơi nào! Người bỏ chạy khỏi trận chiến, giết! Lãnh Hoa, bản thân ngươi cũng là một tướng quân, nếu không biết thì chỉ nên cùng ta giả ngu thôi."
Lãnh Hoa nói: De đệ ta không đào ngũ!"
Tô Mạch cũng không ưa hắn ta: "Có hay không thì rất nhiều ánh mắt đã nhìn thấy! Trận chiến chưa kết thúc, người đã bỏ chạy, không phải chạy trốn thì là cái gì!"
Lãnh Hoa nghiến răng nghiến lợi: "Có lẽ hắn ta trở về để mang viện binh tới!"
Tô Mạch giễu cợt: "Bắc Yên bị chúng ta đánh bại, cần gì viện binh? Rõ ràng là hắn ta quá nhát gan, không dám chiến đấu, gặp phải mấy tên tử sĩ của Bắc Yên thì sợ tới mức tè ra quần, co chân chạy! Nếu ta không giết những ke đào ngũ này thì chấn chỉnh lại đội quân như thế nào?"
Tiêu Độc Nghiệp cảm thấy mình không thể nói được gì...
Tô Mạch có tài hùng biện như vậy sao? Tại sao trước đây không phát hiện ra...
Lãnh Hoa tức giận trừng mắt: "Cái này cũng không đến lượt nàng giết!"
"Là ta hạ lệnh giết!"
Tần Thương Lan cưỡi ngựa tới.
Lãnh Quy đã chạy tới ôm đầu tôn nhi, đau lòng đến không kiêm chế được.
Tần Thương Lan không thông cảm với hắn ta, hắn ta giết con trai mình, đối với tôn nhi cũng vậy, Lãnh Tôn có kết cục này đều là do bản năng của chính Lãnh gia.
Lãnh Quỳ tức giận đến toàn thân run rẩy: "Ngươi có tư cách gì hạ lệnh?”
"Ta được Lương Vương điện hạ ra lệnh dẫn quân tấn công đại quân Bắc Yên. Nếu hắn ta đi theo ta thì phải tuân theo mệnh lệnh của ta. Nếu tự đào ngũ mà không có lệnh của ta thì ta hạ lệnh chặt đầu công khai. Tại sao lại không thể?
Tần Thương Lan dùng ngôn từ chuẩn xác nói xong, xuống ngựa chắp tay hành lễ với Tiêu Độc Nghiệp, người vốn đang choáng váng: "Điện hạ, binh lính đã tuân theo mệnh lệnh, giết chết ba vạn kẻ địch, đuổi tàn quân Bắc Yên vào rừng núi."
Tiêu Độc Nghiệp vốn vốn tưởng rằng mình đã thất bại, lo lắng không biết sau khi hồi kinh có bị trừng phạt hay không, đột nhiên nghe tin thắng trận thì đúng là tin tức vô cùng tốt!
Hai mắt Tiêu Độc Nghiệp sáng lên: "Đã giết được nhiều quân Bắc Yên như vậy thật sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận