Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2337: Bao Che 1

Chuong 2337: Bao Che 1Chuong 2337: Bao Che 1
Đối phương nghiêng đầu né tránh, cái ghế đập lên ván cửa phía sau ông.
Tiểu Doãn Tử nhìn kỹ lại, trợn tròn mắt.
Bạch Hi Hòa không ngước mắt lên, tiếp tục may y phục.
"bạch Hi Hòal"
Giọng nói này...
Trái tim Bạch Hi Hòa run lên, ngước mắt lên nhìn.
Tô Thừa đánh một đường vào đây, toàn thân đều là vết thương.
Ông thở hồng hộc đứng ở cửa, cánh tay chống trên khung cửa, đôi mắt đậm màu hỏi: "Có đi theo ta không?”
Bạch Hi Hòa kinh ngạc nhìn Tô Thừa: "Ông... Vừa mới nói cái gì?"
Tô Thừa lại trịnh trọng hỏi một lần: "Bạch Hi Hòa, có đi theo ta không?"
Ông đã bị thương không ít, dáng vẻ chật vật, ngay cả khóe miệng cũng tím xanh.
Nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của ông, giữa hai hàng lông mày mang khí khái hào hùng của ác bá.
Nhìn thì như hững hờ, ánh mắt lại thâm trâm mà cố chấp.
Trái tim của Bạch Hi Hòa bắt đầu đập một cách kịch liệt.
Hốc mắt bà ấy đỏ lên, cổ họng cũng nghẹn cứng.
Bà ấy thật sự... Có thể rời khỏi thâm cung đã vây khốn mình hai mươi năm sao?
Từ nhỏ bà ấy đã biết mình chỉ là một con cờ của Quách gia.
Phía sau ăn sung mặc sướng, là mãi mãi mất đi tự do.
Thời gian trôi qua lâu, ngay chính bản thân bà ấy cũng cảm thấy, bà ấy không xứng được cứu rỗi.
Bà ấy lúng ta lúng túng thăm: "Khi nào... về cung?”
Tô Thừa nói: "Không về nữa."
Sự sợ hãi bị đè nén cả đêm giờ phút này tất cả hóa thành tủi thân xông thẳng lên tim.
Bà ấy kìm nén nước mắt, nức nở nói: "Ta là thái hoàng thái hậu..."
Tô Thừa nhìn bà ấy: "Ta biết."...
Phủ Hộ Quốc Công.
Vệ Đình ôm Tiểu Khổng Tước mập đã ngủ say sưa nghỉ ngơi rồi.
Vừa nhắm mắt lại, bên ngoài vang lên tiếng kêu của Vệ Lục Lang: "Tiểu Thất! Tiểu Thất! Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Vệ Đình mở mắt ra.
Tô Tiểu Tiểu trở mình trong ngực hắn.
Vệ Đình nhíu mày, lục ca cũng quá không hiểu chuyện rồi, làm phiên giấc ngủ của Tiểu Khổng Tước mập.
"Tiểu Thất, Tiểu Thất đệ mau ra đây!"
Vệ Lục Lang trực tiếp đưa tay gõ cửa.
Tô Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng hỏi: "Sao vậy?”
Vệ Đình đưa mắt nhìn cánh cửa bị lục ca gõ đến nỗi rung lên, bất đắc dĩ thở dài, nói khẽ: "Là lục ca tìm ta, nàng ngủ trước, ta ra ngoài một chút."
Tô Tiểu Tiểu hàm hồ lên tiếng: "Ừ”"
Vệ Đình đi mở cửa cho Vệ Lục Lang, đi ra ngoài, đóng cánh cửa phía sau lại, thấp giọng nói: "Lục ca, sắp canh ba rồi."
"Ta biết chứ! Nhưng thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Tiêu Thuấn Dương hành động rồi à?"
"Hắn ta đi ra rồi, nhưng mà... ay da, không phải hắn ta! Là nhạc phụ của đệ, hộ quốc công!"
Sự việc phải bắt đầu nói từ khi Vệ Lục Lang theo dõi Tiêu Thuấn Dương.
Sau khi Vệ Lục Lang bị các huynh đệ cười nhạo, rút kinh nghiệm xương máu, quyết định bất luận thế nào cũng phải tìm lại thể diện.
Hắn ta canh gác ở bên ngoài phủ của nhị hoàng tử.
Nửa đêm, Tiêu Thuấn Dương lặng lẽ ra khỏi phủ.
Hắn ta theo đuôi Tiêu Thuấn Dương, vốn dĩ cho rằng Tiêu Thuấn Dương muốn di tụ họp với thế lực ngầm kia, ai ngờ được Tiêu Thuấn Dương vậy mà lại vào cung.
Tiêu Thuấn Dương vào cung hơn phân nửa là lén đi thăm Cảnh Tuyên Đế, hiểu rõ bệnh tình chân thực của Cảnh Tuyên Đế, Vệ Lục Lang không đi theo nữa, mà ở bên ngoài chờ hắn ta ra.
Ai ngờ hắn ta đợi trái đợi phải, người ra trước lại là hộ quốc công.
Ờ... Hắn ta không nhớ là hộ quốc công có đi vào... Sao tự nhiên lại xuất hiện vậy?
Đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là hình như hộ quốc công đánh nhau một trận với ai ở trong cung, trên mặt cũng bị thương.
Hắn ta không thể bại lộ mình ở cửa cung, nên không đi chào hỏi hộ quốc công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận