Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2359: Sư Hu Xuất Mã 1

Chương 2359: Sư Hu Xuất Mã 1Chương 2359: Sư Hu Xuất Mã 1
Vệ Đình: "Ừm, đi nhà xí trước ta."
Hai người làm bộ làm tịch đi đến nhà xí, lại ngã trái ngã phải mà lên lầu.
Vệ Đình đột nhiên đẩy Vệ Lục Lang ra, say khướt đi lên.
'Ây dô ——"
Vệ Lục Lang khoa trương ngã ngã ngửa một cái, tỏ vẻ uống nhiều quá không bò dậy nổi bộ.
Vệ Đình đi tới lầu ba.
Lầu ba yên lặng, hoàn toàn không ăn khớp với Vạn Tiên Lâu ăn uống linh đình.
Vệ Đình vừa đến hành lang, thì đã phát giác được mấy khí tức không giống bình thường.
Hắn tiếp tục bướng những bước chân say khướt đi về phía trước.
Đại khái đi được bảy tám bước, thì bị một gã sai vặt trực tiếp ngăn cản.
Vệ Đình lảo đảo giả bộ ngã, va vào người gã sai vặt.
Gã sai vặt ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, kìm nén tức giận nói: "Nơi này không chiêu đãi khách nhân.
Vệ Đình tỏ vẻ đứng không vững, bắt lấy cánh tay của hắn ta, cố ý đè trọng lượng của cả cơ thể lên người hắn ta.
Đối phương vận dụng nội lực đỡ lấy hắn.
Quả nhiên...
Lúc này, phía sau gã sai vặt lại xuất hiện thêm mấy nam tử ăn mặc y chang hắn ta.
'Sao vậy?"
Một người trong đó hỏi.
Vệ Đình nghe ra giọng nói của đối phương, chính là thích khách từng giao thủ với mình lần trước.
Gã sai vặt bị Vệ Đình ôm lấy cánh tay quay đầu nói: "Uống say rồi."
Vệ Đình đẩy hắn ta ra, lảo đảo đi về phía trước: 'Hương Ngưng cô nương... Ta quay lại rồi đây...
Mấy người bọn họ định ngăn hắn lại.
Vệ Đình bắt đầu ẩu đả với bọn họ.
Vì để kiểm tra công phu của bọn họ, hắn cũng dùng tới một chút nội lực, nhưng không nhiều, nếu không sẽ dễ khơi dậy sự cảnh giác của bọn họ.
Dù sao Vạn Tiên Lâu cũng là cứ điểm của bọn họ, bọn họ không hề muốn xảy ra án mạng. Một tên nam nhân say rượu mà thôi, cũng không dám ra tay quá độc ác.
Tên thích khách từng giao thủ với Vệ Đình khuyên nhủ: "Hương Ngưng cô nương không có ở đây, ngươi đi nhầm chỗ rồi, ta đưa ngươi qua đó."
Vệ Đình chỉ vào đầu một gian phòng phía đông: "Ngươi nói bậy! Rõ ràng Hương Ngưng cô nương ở trong gian phòng đó! Các ngươi... Đừng hòng cản tai"
Hai gã sai vặt tóm lấy hắn, muốn kéo hắn xuống dưới.
Vệ Đình "dốc sức" tránh thoát hai tên đó, co cẳng chạy về phía trước, thấy phòng là vào, thấy người là hỏi Hương Ngưng, bị bắt thì đánh trả.
Vì để có hiệu quả y như thật, hắn cũng cố ý ăn mấy nắm đấm.
Động tĩnh lớn khiến các khách nhân trong đại sảnh nhao nhao nhìn về phía lầu ba.
Vệ Đình không có chút hình tượng nào tiếp tục thể hiện diễn xuất khoa trương của mình.
Cuối cùng đối phương cũng không thể nhịn được nữa.
Bốn gã sai vặt chia nhau nắm cánh tay và chân của hắn, khiêng hắn lên đi xuống lầu dưới.
Nhưng vào lúc này, Vệ Đình đột nhiên nghe thấy tên thích khách kia cung kính nói: "Tứ gial"
Tứ gia?
Là tứ công tử mà Lục môn chủ từng nói đến sao?
Cái kẻ tên là Hạ Hầu Ngạn?
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Hạ Hầu Ngạn lạnh lùng hỏi.
Không đợi tên thích khách trả lời, Vệ Đình lớn tiếng kêu lên: "Các ngươi biết ta là ai không? Mà dám đối xử với ta như vậy? Đại cữu của ta là hộ bộ thượng thư Lưu đại nhân!"
Hộ bộ thượng thư Lưu Vĩ là tâm phúc của Tiêu Thuấn Dương.
Vệ Đình đánh cược, bọn họ điều khiển hoàng thất lâu như vậy, từ lâu đã điều tra rõ ràng thế lực của các hoàng tử.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy cái tên say rượu này cũng được xem như một nửa người của mình, Hạ Hầu Ngạn thu lại sát khí, khoát tay bảo thuộc hạ khiêng hắn đi.
Khi đi ngang qua Hạ Hầu Ngạn, Vệ Đình thản nhiên kêu gào với hắn ta: "Thả ta ra! Các ngươi thả ta ra!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận