Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 248: Treo Len Danh 2

Chuong 248: Treo Len Danh 2Chuong 248: Treo Len Danh 2
Tay mà ông ấy luôn dùng là tay trái, hơn nữa đối phương vẫn luôn tránh né tất cả các lực tác động lên tay phải của mình, bởi vì tay thuận của ông ấy không phải là trái, mà chính là tay phải đang bị thương kia.
Trong lòng của tên nam tử mặt sẹo đó mừng như điên, cho dù đối thủ có mạnh đến đâu, một khi tìm ra sơ hở thì cũng không khác gì người bình thường.
Nam tử mặt sẹo làm động tác giả rồi xoay tay một vòng, sau đó xoắn lấy tay trái đang cầm con dao giết heo của Tô Thừa, còn tay phải của hắn đột nhiên đánh ra một quyên vào lá lách của Tô Thừa.
Bởi vì tay phải của Tô Thừa bị thương, cho nên ông ấy nhất định không thể tiếp được một chiêu này, một khi lá lách của một người bị vỡ, điều duy nhất chờ đợi hắn chính là mất máu quá nhiều mà chết!
Tuy nhiên ngay tại một khắc này, dị biến đột ngột xảy ra,
Chỉ thấy tay phải của Tô Thừa nắm chặt thành quyền, sau đó dùng sức đối mặt trực diện với thiết quyền của hắn.
Cai
Ca ca cai
Nam tử mặt sẹo nghe thấy tiếng xương gãy, không chỉ có một nơi, quả nhiên là hắn đã làm được rồi, hắn đã đem tay của tên nam nhân này phế bỏ hoàn toàn ...
Đợi đã, không đúng.
Bởi vì tên nam nhân này lại vung lên một quyền có lực, sau đó phi nước đại mà đấm thẳng vào mặt của hắn.
Sao có thể?
Không phải tay của ông ấy đã...
Mãi cho đến khi máu mũi cuồng phun mà ngã trên mặt đất, cơn đau trên mặt cộng với cơn đau dữ dội ở tay trái mà tấn công vê phía hắn theo từng đợt, tên nam tử mặt sẹo đó mới nhận ra rằng chính tay phải của mình đã bị gãy xương!
Làm thế nào mà...
Những quan sát của hắn không thể nhầm lẫn được, rõ ràng là tay phải của tên nam nhân này đã bị thương, mà thói quen sẽ không gạt người, cũng không phải là thứ có thể ngụy trang ra.
Nhưng tại sao nắm đấm của chính mình lại bị bàn tay bị thương của đối phương mạnh mẽ tiếp được chứ? Thậm chí là còn thể đánh mình đến mức xương gấy...
"AD
Tô Nhị Cẩu nhảy tới và dùng một chày cán bộ làm choáng váng tên nam tử mặt sẹo đó! Mấy tên con lại thấy đại thế đã mất, một số tên giả chết thì giả chết, một số chạy trốn thì chạy trốn.
Tô Thừa không đuổi theo, cũng không để Tô Nhi Cẩu đuổi theo, thứ nhất, những kẻ bỏ chạy đều là tay sai nhỏ, còn kẻ lớn đã bị bọn họ đánh ngã, quan trọng hơn là khuê nữ nhà mình vẫn còn ở đây, bảo vệ khuê nữ mới là điều quan trọng nhất!
"Cha."
Tô Tiểu Tiểu đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất ở trên quần, sau đó bước nhanh đi tới rồi nhìn tay phải của ông ấy mà nói: "Tay của cha không sao chứ?"
Một quyền vừa nãy kia, ngay cả nàng cũng cảm thấy kinh ngạc.
Việc bẻ gãy được bàn tay của tên nam tử mặt sẹo đó chứng tỏ lão cha Tô đã ra tay rất tàn nhẫn.
Nàng cảm thấy rất lo lắng cho bàn tay của Lão cha Tô thật vất vả lắm mới phục hồi được bình thường lại tái phát vết thương cũ.
Lão cha Tô cử động cổ tay một chút: "Hình như không sao đâu."
"Thật sao? Để con xem." Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của ông ấy rồi ấn liên tục vào từng cái huyệt đạo,
"Có đau không?”
"Không đaul" Lão cha Tô nói.
"Có cảm thấy tê ở đâu không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Lão cha Tô cẩn thận cảm nhận một chút, sau đó lắc đầu: " Cũng không có!"
Từ cổ tay đến đốt ngón tay rồi đến đầu ngón tay, Tô Tiểu Tiểu đều kiểm tra rất cẩn thận.
Lão cha Tô ngơ ngác nhìn tay của mình: "Khuê nữ, tay của ta... hình như đã lành thật rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận