Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 172: Bảo Bối 2

Chương 172: Bảo Bối 2Chương 172: Bảo Bối 2
"Ngươi hình như sợ đau hơn người bình thường." Vệ Đình đánh thẳng vào chỗ yếu hại.
Tô Tiểu Tiểu này là thật sự kinh sợ.
Vệ Đình quan sát cẩn thận như thế sao? Ngay cả cái này cũng phát hiện?
Sở dĩ Vệ Đình nói như vậy, là bởi vì thông qua quan sát mấy ngày này, Tô Đại Nha không phải một người kiều khí, thậm chí, ở trên không ít chuyện, nàng có thể chịu khổ ẩn nhẫn hơn tướng sĩ quân doanh.
Tô Tiểu Tiểu sửa đúng nói: "Ta không phải sợ đau! Là không chịu được đau!"
Vệ Đình hỏi: "Có gì khác nhau sao?"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là có! Không chịu được đau, là cảm giác thần kinh của ta đau mạnh mẽ, đau đớn bị phóng đại vô hạn! Là trời sinh! Không phải sợ hãi trong lòng ta
Được rồi, cũng có một tí xíu tránh né và sợ hãi theo bản năng, nhưng có một ngày nàng sẽ khắc phục!
Lại xuất hiện từ Vệ Đình chưa từng nghe.
Lúc này Vệ Đình cũng không hoàn toàn hiểu khác nhau trong hai lời nói, nói đến nói đi, không phải là sợ đau sao?
Cho đến bao nhiêu năm sau, nàng mang theo vết thương đầy người giết trên chiến trường, toàn thân không có một chỗ nào hoàn hảo.
Nàng nói, Vệ Đình, ta thật sự đau.
Nhưng nàng không lùi bước, không ngã xuống, nàng dùng ý chí không thua nam nhi thế gian, cứng cỏi gấp mười lần, gấp trăm lần, bước qua thây sơn biển máu đi đến bên người hắn.
Một khắc kia, Vệ Đình mới chân chính hiểu rõ lời nàng nói giờ này ngày này.
Vệ Đình băng bó miệng vết thương cho Tô Tiểu Tiểu.
"Ngươi bọc thật xấu!" Tô Tiểu Tiểu nhìn "Đại bánh chưng” trên tay mình nói.
Vệ Đình lạnh lùng nói: "Có người băng bó cho ngươi đã không tồi rồi, ngươi còn ghét bỏ?"
Tô Tiểu Tiểu hừ nói: "Ta có thể tự băng bó!"
Vệ Đình ha ha nói: "Sao mới vừa rồi ngươi không nói?"
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày nói: "Để ngươi làm việc, ta rất vui sướng!"
Vệ Đình: "..."
Nhưng vào lúc này, hai thị vệ hắc y giục ngựa với hai người bên người chạy qua, vó ngựa bắn tung tuyết, thiếu chút nữa rơi xuống người hai người. Một người đã đi xa trong đó, không biết nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn một cái.
"Làm sao vậy?" Đồng bạn hỏi.
"Người kia... Bộ dáng hơi quen mắt."
Đồng bạn quay đầu lại nhìn, gió tuyết rất lớn, hắn ta chỉ có thể mơ hồ thấy hai bóng dáng — một thôn cô béo, một người nam nhân mặc bố y.
"Ngươi nhìn lầm rồi? Loại thâm sơn cùng cốc này, có thể có người quen gì?"
Thị vệ hắc y suy nghĩ: "Đại khái thật sự là ta nhìn lầm rồi."
Vị đại nhân kia hẳn là ở kinh thành mới đúng, sao lại đến Thanh Châu một thôn nhỏ xa xôi, ở bên một tiểu thôn cô chứ? Còn cử chỉ thân mật.
Đừng quên, đó là đại sát thần tiếng tăm lừng lẫy, không có nữ nhân nào có thể gần người hắn.
Quý nữ kinh thành không thể, công chúa hoàng thất cũng không thể, càng miễn bàn một cô nương béo ở nông thôn.
Đồng bạn khuyên nhủ: "Chạy nhanh đi thôi, đừng khiến tiểu hầu gia đợi lâu!"
"Ngươi làm sao vậy?" Tô Tiểu Tiểu nhìn Vệ Đình vốn đã đứng dậy, rồi lại đột nhiên ngồi xổm xuống kiểm tra thương tay cho nàng: "Là xem chính ngươi bọc có bao nhiêu xấu sao?"
"Không có gì.' Vệ Đình cầm giỏ tre một bên lên, chống quải trượng đứng dậy: "Đi trở vê. Có thể đi hay không?"
"Ta bị thương chính là tay, lại không phải chân. Huống chi nếu ta không đi được, chẳng lẽ ngươi còn có thể cõng ta sao?" Tô Tiểu Tiểu liếc chân bị thương của hắn một cái.
Ý kia rất rõ ràng, ngươi cõng nổi sao?
Vệ Đình nhìn mắt nhỏ của nàng đã hiểu, cũng đáp lễ nàng một ánh mắt đánh giá trên dưới: "Không cõng được, hình như không phải là vấn đề của ta?"
Tô Tiểu Tiểu: "... !!"
Đau trứng!
Thật sự muốn đánh chết hắn!
Hai người đón gió tuyết đầy trời đi về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận