Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 350: Mất Tích 2

Chương 350: Mất Tích 2Chương 350: Mất Tích 2
Tô Xán đứng trước cửa gọi lớn: "Tô Bàn Nhal Ngươi giấu Ngọc Nương ở đâu rồi! Bảo nó ra đây gặp ta, ta muốn nói chuyện với nóI!"
Tô Tiểu Tiểu nét mặt oái oăm nhìn ba người họ: "Ngọc Nương không có ở đây."
Kỳ lạ thật, Tô Ngọc Nương cũng không đến nhà Tô Lão gia.
"Tô Ngọc Nương ở đâu rồi?" Tô Xán hỏi.
"Không biết." Tô Tiểu Tiểu trả lời thành thật.
Tô Xán mặt mày tối sâm: "Tô Bàn Nha! Mấy ngày này Tô Ngọc Nương đều ở nhà ngươi, ngươi không biết nó ở đâu ư?"
"Không biết." Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nói.
Tô Xán lạnh lùng nói: "Có phải ngươi giấu Tô Ngọc Nương di rồi không? Không để bọn ta gặp nó phải không?”
Tô Nhị Cẩu bước tới: "Giấu cái gì chừ? Bọn ta từ trấn vê đã không nhìn thấy Ngọc Nương tỷ nữa rồi, bọn ta còn muốn hỏi các ngươi, có phải tỷ ấy ở chỗ các ngươi không hả?"
"Nói bậy! Ngọc Nương không có ở Tô Lão gia!" Tô Xán nói, nhìn về phía con trai: "Nhị Lang, con đi hỏi Lý Chính với Lý Tiểu Dũng xem có phải Ngọc Nương đã rời thôn rồi không?"
Tô Nhị Lang rời đi.
Tô Tiểu Tiểu không ngăn lại, dựa vào đâu mà cô phải tốt bụng làm chân chạy vặt cho Tô lão gia?
Tô Nhị Lang mồ hôi đầm đìa quay trở lại, thở hổn hển nói: "Cha, nhị tỷ không có rời thôn."
Tô Tiểu Tiểu nheo mắt.
Tô Xán hung hăng vênh váo trừng mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu: "Tô Bàn Nha, rốt cuộc ngươi giấu Tô Ngọc Nương ở đâu rồi?"
Lưu Bình cũng đi đến và nói: "Mọi người hiểu lâm rồi, Đại Nha thật sự là không giấu Ngọc Nương, muội ấy cũng đang tìm Ngọc Nương."
Tô Xán đột nhiên nói lớn: "Nói như vậy, các ngươi khiến Ngọc Nương biến mất à?"
Lưu Bình vội vàng giải thích: "Không phải... bọn ta không có..."
Giọng nói của Tô Xán rất lớn, làm kinh động đến hàng xóm xung quanh, trước là Hà Thị với Đại Ngô Thị ở nhà bên cạnh, tiếp đó là thiếu phụ nhà họ Tôn và Ngô thẩm.
Không lâu sau, người nhiều chuyện nhất trong thôn bà Chu Thị cũng đi đến.
Bà ta đến cùng với Lưu thẩm, suy cho cùng thì một người sống bên trái nhà họ Tô, một người sống bên phải nhà họ Tô.
"Chuyện gì thế?" Chu Thị hỏi. Tô Nhị Lang nói : "Chu thẩm, Tiểu Tô gia giấu nhị tỷ của ta rồi."
Tô Nhị Cẩu không vui vẻ, khoanh tay lại nói: "Này này này! Sao ngươi nói vậy được chứ? Ai giấu Ngọc Nương tỷ chứ?"
Tô Nhị Lang nói : "Thế ngươi nói đi, nhị tỷ của ta ở đâu rồi?"
"Ta... Tô Nhị Cau nghẹn lời.
"Ngươi xem, nói không được chứ gì!" Miệng lưỡi của Tô Nhị Lang còn nhanh nhẩu hơn đại ca nữa, cũng thông minh hơn đại ca nhiều.
Hắn ta nhìn họ hàng xung quanh, đau khổ mà nói: "Mọi người đòi lại công lý cho ta đi, muội muội ta ở nhà bọn họ dưỡng bệnh, dưỡng bệnh như nào mà người cũng biến mất luôn, bọn họ còn quật ngược lại, hỏi bọn ta người đi đâu rồi?"
Tô Nhị Cẩu nói: "Không phải! Ai quật ngược lại ngươi chứ hả? Chỉ là ta..."
Bản lĩnh đánh nhau mắng người của Tô Tiểu rất lợi hại, miệng mồm cũng không còn được tốt đẹp nữa.
Tô lão phụ thân với nữ phu ra ruộng hái rau còn chưa quay về, trong nhà chỉ có mấy người Tô Tiểu Tiểu.
"Các ngươi đừng nói nhà họ Tô bọn ta ức hiếp người quá đáng." Tô Xán lạnh lùng nói: "Các ngươi đưa Ngọc Nương ra đây, bọn ta coi như không có chuyện gì xảy ral"
"Coi như?" Tô Tiểu Tiểu bình thản nói,'Nhà họ Tô bọn ta đã làm cái gì rồi, mà phải cân các ngươi coi như không có chuyện gì xảy ra? Các ngươi bố thí cho ai thế hả?"
Tô Nhị Cẩu lập tức thẳng lưng "Đúng đó, nhà họ Tô các ngươi có gì ghê gớm chứ! Coi bọn ta là ăn xin à?”
Tô Xán lên tiếng mắng: "Là Tô Ngọc Nương mất tích ở nhà các ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận