Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 332: Gianh Con 3

Chuong 332: Gianh Con 3Chuong 332: Gianh Con 3
Tô Đại Lang tránh nặng tìm nhẹ: "Đứa nhỏ này họ Trịnh! Là người Trịnh gia!"
Khi nàng ấy bị lang băm điều trị đến mức gân chết, đại ca của nàng ấy đã đánh lang băm một trận, lúc đó nàng ấy rất cảm động nhưng bây giờ lại cực kì đau lòng.
Tô Ngọc Nương nghiến răng nghiến lợi nói: "Các ngươi trả con lại cho ta! Nếu không ta sẽ liều mạng với các ngươi!"
"Tô Ngọc Nương!" Tô lão gia tử trầm giọng gọi tên nàng.
Đây là xưng hô rất nghiêm khắc.
"Ông nội, ngươi hãy nói đại ca trả con lại cho ta, đứa nhỏ là do ta vất vả sinh ra, là của ta..."
Tô lão gia tử nói: "Nếu như ngươi luyến tiếc đứa bé, thì ngươi quay về Trịnh gia với nàng đi."
Tô Ngọc Nương cười một cách lạnh lùng: "Các ngươi đắc tội Trịnh gia, nên muốn đem ta đi gán nợ sao? Chuyện của Phùng Quải Tử cũng không phải do ta làm! Các ngươi có bản lĩnh thì lấy Tô Cẩm Nương bồi thường cho nhà họ Trịnh!"
Tô Nhị Lang lạnh lùng nói: "Ngươi còn dám nhắc đến Phùng Quải Tử! Nếu không phải ngươi sống chết không chịu quay về Trịnh gia, thì Phùng Quải Tử có sống ở đây không?"
Câu này giống hệt như câu nói của Tô Cẩm Nương.
Đúng là anh em ruột.
Trong lòng Tô Ngọc Nương cực kì lạnh lẽo.
Nàng ấy hoàn toàn tuyệt vọng với gia đình này.
Nàng ấy từng nghĩ rằng nhà mẹ đẻ là nơi tránh gió của mình, nàng ấy đã quá ngây thơ rồi.
Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi.
Từ lúc nàng ngồi lên kiệu hoa, thì nàng đã là một người ngoài rồi.
"Các ngươi dùng ta để chặn miệng Phùng Quải Tử và Trịnh Lan Tú. Tốt, tốt, rất tốt."
Tô Ngọc Nương đột nhiên mỉm cười.
Cười như điên, cười đến mức điên dại.
Nàng ấy lảo đảo chạy ra khỏi nhà.
Không ai ngăn nàng ấy lại.
Cuối cùng thì nàng ấy cũng đã hiểu, đồng ý quay về nhà họ Trịnh.
Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra biến hóal
Tô Vân Nương đột nhiên đụng trúng bàn dài thờ phụng linh vị trong nhà!
Phương thị: Ngọc Nương!" Tô Tam Lang: "Tỷ tỷ!"
Không ai ngờ tới biến cố này, muốn ngăn cản, nhưng lại có người chen chúc ngoài cửal
Không còn kịp rồi... Ngọc Nương muốn đánh nhau -
Tiếng loảng xoảng vang lên, cửa nhà Tô lão gia tử bị đá tung ral
Tô Tiểu Tiểu ở cửa, cách bàn quá xa, thực sự không kịp túm Tô Ngọc Nương lại.
Đang nghìn cân treo sợi tóc, nàng đột nhiên lấy ra dao găm Vệ Đình cho nàng, không gỡ bao dao ra ném vào sau đầu gối Tô Ngọc Nương!
Dao găm không chút nghiêng lệch va trúng sau đầu gối Tô Ngọc Nương, chân Tô Ngọc Nương mềm nhũn, ngã xuống đất!
Tô Tiểu Tiểu đã khống chế sức lực, không đến nỗi khiến Tô Ngọc Nương bị thương, Tô Ngọc Nương đứng lên định chạy tiếp.
Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng chạy đến phía sau nàng ấy, nắm cánh tay nàng ấy lại!
"Buông tay!" Tô Ngọc Nương không quay đầu lại quát lớn.
Nói xong thì cảm thấy xúc cảm trên cánh tay không đúng lắm.
Nàng ấy quay đầu lại, trong đôi mắt mờ đi vì nước mắt, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
Sự tủi thân trong lòng bỗng tăng gấp bội, một tiếng oa nàng ấy khóc lên!
"Đại Nha... bọn họ cướp con của ta..."
Đây là lần đầu Tô Ngọc Nương để lộ mặt yếu đuối trước mặt Tô Tiểu Tiểu.
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu lạnh lạnh, nói với Tô Ngọc Nương đang khóc không thành tiếng: "Biết rồi, giao cho ta."
Một câu giao cho ta, nhẹ nhàng, nhưng nặng tựa ngàn cân.
Tâm tình Tô Ngọc Nương đang bàng hoàng không ngứớt, thì bỗng nhiên nhận được sự trấn an lớn lao.
Nàng ấy cảm thấy yên lòng, trái tim đang treo được buông xuống dần dần.
Không biết từ khi nào, người nàng ấy tin tưởng nhất không còn là người nhà mẹ đẻ, không còn là người bên gối, mà là nha đầu Tiểu Bàn không có chút quan hệ huyết thống với mình này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận