Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 412: Máu Mu Tình Thâm 2

Chương 412: Máu Mu Tình Thâm 2Chương 412: Máu Mu Tình Thâm 2
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cha mẹ ta là người thôn Dương Liễu, sau này mới chuyển đến đây."
Tô Uyên mỉm cười: 'À, thì ra là thế." Khi Tô Uyên cười, ánh mắt dừng trên khuôn mặt tròn vo của Tô Tiểu Tiểu.
Ông ta muốn gọi là Tô cô nương, nhưng lại chợt nhớ ra người ta đã làm mẹ.
Nhưng gọi một tiếng Tô tiểu nương tử thì ông ta không gọi được.
Còn có, nhà chồng nàng họ gì?
Ông ta hỏi thăm thì có phải quá đường đột không?
"Ngài suy nghĩ gì vậy?" Tô Tiểu Tiểu hỏi,'Còn chỗ nào không thoải mái à?"
Tô Uyên hoàn hồn: "Không có, ta cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi."
Lời này cũng không phải khách sáo, mà là nói thật.
Ông ta biết rõ về cơ thể mình. Lúc còn nhỏ không biết mình bị dị ứng, rất nhiều lần bị nặng xém chút không cứu nổi.
Cũng nhờ Phù thái y chuẩn ra chứng bệnh của ông ta, nói cho ông ta biết bệnh này không có cách nào trị tận gốc, chỉ có thể đề phòng.
Nhưng khó tránh sẽ có sai lầm. Trong ấn tượng của ông ta, ông ta chưa bao giờ khôi phục nhanh tới vậy.
Tô Uyên hỏi: "Tô cô nương biết ve y thuật sao?"
Tô Nhị Cẩu đang dẫn ngựa ra ngoài bèn nói: "Đúng vậy, tỷ của ta là đồ đệ của Phù Lang Trung!"
Tô Uyên nói: "Phù Lang Trung nào?"
Tô Nhị Cẩu nói: "Ở bên cái hẻm Xuân Liễu kia!"
Tô Uyên rơi vào trầm tư.
Bảo sao Huệ Giác sư thái quen một tiểu nha đầu ở trấn trên, nếu tiểu nha đầu là đồ đệ của Phù Gia thì khá hợp lý.
Phù Lang Trung dạy ra đồ đệ lợi hại như thế, y thuật của Phù Lang Trung chẳng phải càng đỉnh hơn sao?
Phù lão phu nhân nói con trai bà ấy không chị được bệnh của phụ thân ông ta, sợ là... vì không muốn hồi kinh đi?
Không được, ông ta phải tới hẻm Xuân Liễu một chuyến.
Ông ta nói với Tô Tiểu Tiểu: "Sắc trời đã không còn sớm, ta không làm phiền Tô cô nương nữa. "Khoan đãt" lão cha Tô ló đầu ra từ sau viện: "... Tiền khám bệnh."
Dứt lời lại rụt đầu về.
Thật kỳ lạ, người nam nhân nhìn yếu đuối này, ông ấy chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể bóp chết ông ta, nhưng sao ông ấy lại sợ ông ta vậy?
Cũng không phải sợ -
Chỉ là trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ, Tô Thừa cũng không nói ra được.
Đây có lẽ là trận đánh cướp mà ông ấy không chắc chắn nhất.
Tô Uyên cười nói: "Nên vậy, xem ta kìa, lại quên đi chuyện quan trọng như vậy. Trịnh Quảng, ra xe ngựa lấy bạc."
Hai lỗ tai Tô Thừa dựng lên, có bạc sao? Ông ta lục soát cả nửa ngày cũng không thấy!
Ông ấy ngồi trên băng ghế, vừa ngửa ra sau nhìn lén đã bị Tô Uyên nhìn lướt qua.
Ông ấy ho nhẹ một tiếng, yên lặng ngồi thẳng người.
Trịnh Quảng lấy tiên từ trong ngăn bí mật ở xe ngựa ra: "Gia, đây ạ."
Tô Uyên nói: “Đưa Tô cô nương.'
Trịnh Quảng sửng sốt, cho, cho hết toàn bộ?
Tô Uyên dịu dàng nói: “Tô cô nương, xin cô vui lòng nhận cho."
Mạng của chư hầu đúng là rất đáng giá.
Loại thuốc này cũng rất hiếm lạ. Cô chỉ có mỗi một bình, ăn một viên là mất đi một viên.
Nghĩ vậy, Tô Tiểu Tiểu cũng yên tâm nhận lấy bạc.
Nghĩ gì đó, Tô Tiểu Tiểu lại về phòng, lấy bình thuốc ra đếm còn chín viên rồi bỏ vào trong bình sứ, đưa cho ông ta.
"Vê sau nếu còn xảy ra việc dị ứng này thì uống ba viên. Bên trong là thuốc dùng được ba lần."
Tô Uyên nói: “Đa tạ.'
Trịnh Quảng vừa muốn nhận lấy, Tô Uyên đã tự mình nhận lấy.
Trịnh Quảng có chút bất ngờ.
Tính tình chủ nhân nhà hắn tuy tốt nhưng dù sao cũng là thân phận cao quý, ít khi giao tiếp với người như thế.
Có lẽ là nể mặt Huệ Giác sư thái và Phù lão phu nhân.
"Gia, thuộc hạ đi chuẩn bị xe?" Trịnh Quảng hỏi.
"Được." Tô Uyên gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận