Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 529: Thua Nhan 2

Chuong 529: Thua Nhan 2Chuong 529: Thua Nhan 2
Huệ An công chúa oan ức nói: "Tích Triều ca ca hồi kinh, ta mới vừa ở trong cung nhìn thấy hắn ta... Nhưng hắn ta vậy mà còn không có hoàn tục -"
Trong mắt Huệ An, nhất định là cha mình không cho Vệ Đình hoàn tục.
Nàng ta không nỡ trách cứ Vệ Đình, cũng chỉ có thể úp phân lên đầu cha mình.
Gương mặt Nhàn phi nhẹ nhàng: "Ta còn lấy cớ gì nữa."
Huệ An công chúa đứng thẳng dậy, vẻ mặt bi thương nhìn Nhàn phi: 'Chuyện này chẳng lẽ không trọng yếu sao?"
Nhàn phi cười qua loa: "Quan trọng, quan trọng, lát nữa phụ hoàng con tới, mẫu phi thay con cầu xin, để phụ hoàng con miễn Vệ Đình làm hòa thượng."
Huệ An công chúa hừ nói: "Cái này còn kém không nhiều lắm!"
Nàng ta lại vui vẻ đi chơi.
"Mưa lớn như vậy, người lại đi nơi nào?”
Huệ An công chúa hất cằm nhỏ lên nói: "Đi tìm công chúa Tĩnh Ninh!"
Nàng ta lại muốn đi bắt nat công chúa Tĩnh Ninh!
Nhàn phi đau đầu, lần nào nàng ta ở trong tay công chúa Tĩnh Ninh cũng chiếm được tiện nghi?
Tĩnh Ninh mệnh tốt, bệ hạ đã đang cân nhắc sắc phong nàng làm Trấn Quốc công chúa.
Phàm là có quan hệ với hai chữ Trấn Quốc, vậy đều không tâm thường.
Nữ nhi dù được sủng ái, cũng chỉ là một công chúa được sủng ái.
Tĩnh Ninh thì khác, nếu quả thật sắc phong, nàng sẽ sánh vai chư hầu.
Nhàn phi không đành lòng nữ nhi lân lượt đi tìm đường chết trước mặt Tĩnh Ninh, nói với nữ nhi: "Con yên lặng một chút, tam ca con sắp trở lại rồi."...
Kinh thành mưa to tâm tã, huyện Phong cách xa ba mươi dặm về phía nam cũng đổ mưa nhỏ tí tách.
Hạng công tử... Bây giờ nên gọi là Tiêu Trọng Hoa rồi.
Hắn ta mặc áo choàng màu xám bạc, đứng ở hành lang trạm dịch.
Cánh tay trái của hắn ta bị thương, mơ hồ có thể thấy được băng gạc quấn quanh.
Cảnh Dịch cầm trường kiếm, một thân sát khí từ trong mưa mù đi tới.
Máu nhỏ giọt trên lưỡi kiếm của hắn ta, chảy quanh co.
"Bị thương sao?" Tiêu Trọng Hoa hỏi.
"Không có." Cảnh Dịch nói. Tiêu Trọng Hoa đưa cho hắn ta một cái khăn sạch sẽ.
Cảnh Dịch không dùng để lau mặt, mà dùng để lau kiếm.
Thanh kiếm quan trọng hơn khuôn mặt.
Tiêu Trọng Hoa thản nhiên hỏi: "Đợt thích khách thứ mấy?"
"Mười ba." Cảnh Dịch đáp.
Tiêu Trọng Hoa sờ lên cánh tay có vết thương của mình: "Thật sự là tâm ngoan thủ lạt mà..."
Cảnh Dịch không nói chuyện.
Biết Vệ gia ấu tử ác, lại không ngờ tới hắn ta ác như thế.
"Ta cũng không ngờ tới, trước kia là ta đánh giá thấp hắn ta." Tiêu Trọng Hoa thản nhiên cười: "Tối hôm qua nếu không phải ngươi che ở trước mặt ta, ta bị thương cũng không chỉ là cánh tay, ta có lẽ đã mất mạng."
Một kiếm kia là xông thẳng vào ngực Tiêu Trọng Hoa mà đến, Cảnh Dịch lấy thân làm thuấn, đối phương tạm thời sửa lại chiêu thức, cuối cùng chỉ làm bị thương cánh tay Tiêu Trọng Hoa.
Tiêu Trọng Hoa thờ ơ nói: "Thích khách Vệ Đình dường như cũng không muốn thương tổn ngươi.”
Cảnh Dịch nhíu mày: "Biểu ca..."
Tiêu Trọng Hoa giơ tay lên: "Không cần giải thích, Vệ Đình có chủ ý gì ta biết rõ, hắn ta muốn châm ngòi quan hệ giữa ta và ngươi, bảo ta hiểu lầm ngươi và hắn ta có giao tình riêng. Cảnh Dịch, ta nói rồi, ngươi là người ta tín nhiệm nhất, ta nhất định sẽ không hoài nghi ngươi."
Cảnh Dịch trầm tư nói: "Ta quả thật không biết, người của hắn ta vì sao không giết ta."
Tiêu Trọng Hoa cười cười: "Tài mọn mà thôi, ta không đến mức mắc mưu, ngươi cũng đừng để trong lòng."
Lúc Vệ Đình từ hoàng cung đi ra, mưa nhỏ hơn một chút.
Hắn ta lên xe ngựa.
Ám Vệ nói: "Thiếu gia, về Vệ gia sao?"
Vệ Đình lạnh lùng nói: "Những lời ngươi nói với tổ mẫu, có phải ta còn chưa tìm ngươi tính sổ không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận