Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 3068: Không Tên 6

Chương 3068: Không Tên 6Chương 3068: Không Tên 6
Ở nơi Vân Sương không nhìn thấy, vành tai Giang Quan Triều bắt đầu hơi đỏ.
Vân Sương nhìn thấy một ngôi làng ở chân núi, bà ấy cõng ông ấy xuống núi.
"Lần trước ngươi có cõng ta như vậy không? Ý ta là lần ở hẻm núi Liên minh Sát thủ."
Ánh mắt Giang Quan Triều khẽ động.
Vân Sương cõng ông ấy, đương nhiên là không nhìn thấy.
Vân Sương chỉ nghĩ rằng đầu óc ông ấy bị va đập nên hỏng rồi, không hy vọng ông ấy trả lời mình, tự lẩm bẩm: "Ngươi ngốc quá, ta nhận nhầm ngươi, ngươi chỉ cần lên tiếng là được."
“Ta cũng không ngờ người cứu ta lại là ngươi."
"Ta không cố ý nhận nhầm ngươi, lúc đó chỉ có Cơ Minh Lâu biết tung tích của ta, đương nhiên ta nghĩ rằng người đến là hắn."
"Ta không nói với hắn, là ta lén đến Liên minh Sát thủ, nửa đường vô tình bị hắn bắt gặp, ta bảo hắn giữ bí mật cho ta."
"Còn nữa, lần tỉnh lại trong hang động sau khi giải độc tình, ta mơ mơ màng màng nghe thấy Cơ Minh Lâu gọi ta, vừa hay lại nằm mơ, liền mơ thấy hắn xông vào hai chúng ta, còn giết ta nữa."
Những lời này nếu đối mặt với Giang Quan Triêu trước đây, Vân Sương tuyệt đối không thể nói ra.
Bà ấy và ông ấy, người nào cũng kiêu ngạo, đều không chịu cúi đầu.
Bà ấy chỉ lợi dụng lúc này ông ấy đầu óc hỏng rồi, nghe không hiểu, mới vô tư trút hết nỗi lòng.
"Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi."
"Ngay cả khi không chữa khỏi cũng không sao, ngươi mãi mãi không nhớ ra cũng không sao, không có võ công, không làm minh chủ Liên minh Sát thủ... những điều này đều không sao."
Vân Sương đột nhiên dừng bước, nhìn ngôi làng gần trong gang tấc.
Ánh hoàng hôn rất đẹp, chiếu vào làn khói bếp bốc lên từ ống khói, đó là cảnh khói lửa nhân gian mà bà ấy chưa từng thấy trên đảo.
Vân Sương đổi ý.
Bà ấy thở hổn hển, bất chấp sự mệt mỏi trên người, cống ông ấy quay trở lại đường cũ, đi vê phía đỉnh núi. "Lúc đó ta bị mù, không nhìn thấy mặt trời mọc của ngày hôm đó, chắc là rất đẹp."
Gió nhẹ thổi qua, bên tai mơ hồ truyền đến một tiếng đáp lại rất khẽ của ông ấy: "Ừ'”"
Kinh thành.
Thượng Quan Phi Tuyết "bỏ trốn" suốt dọc đường đã bị người ta chặn lại.
Người chặn hắn không phải ai khác, chính là Quốc công hộ quốc Đại Chu Tần Triệt, tức Tô Thừa.
Tô Thừa cầm đao lớn, nhìn Thượng Quan Phi Tuyết không vui nói: "Nữ nhi, có phải là hắn không?”
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc gật đầu: "Chính là hắn!"
Thượng Quan Phi Tuyết nhìn bốn phía thấy ky binh Thiết gia đen kịt của nhà họ Tần, không khỏi giật mình: "Cô nương, bắt một mình ta thôi, không cần phải điều động ba nghìn quân chứ?”
Tô Thừa khoanh tay nói: "Người mà nữ nhi ta muốn bắt, đừng nói là ba nghìn quân, ba vạn ta cũng phải mang đến!"
Điều động quân đội là Quốc công hộ quốc Đại Chu Tần Triệt, cũng chính là Tô Thừa.
Xuất động đại quân là phải dùng quân lương.
Dẫu cho Tô Thừa vẫn giữ thói hà tiện, nhưng đối với ái nữ, ông ấy chẳng tiếc máu đào!
Tô Tiểu Tiểu nhỏ giọng hỏi: "Phụ thân, quân lương từ đâu ra vậy?"
Tô Thừa khẽ hắng giọng: "Khụ, nhạc phụ đại nhân ban tặng."
Tô Tiểu Tiểu: Ngoại tổ phụ! Con cũng muốn!
Thượng Quan Phi Tuyết thừa cơ định bỏ chạy, nhưng thương mác của Đồng Kha đã chắn ngang cổ y.
Đồng Kha là một trong ba mãnh tướng dưới trướng Tân Thương Lan, sau khi tình hình Bắc Yên ổn định, Tân Thương Lan đã lệnh cho y lấy cớ dưỡng thương để hồi kinh, mục đích là bảo vệ Tô Thừa.
Thượng Quan Phi Tuyết bất đắc dĩ thở dài: "Thôi vậy, ta nói thật cho các ngươi biết, ta đến đây là để truy sát phù thủy Phù Tang."
Tô Tiểu Tiểu: "Không tin."
Thượng Quan Phi Tuyết lấy một bức thư tay từ trong lòng ra: "Này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận