Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 524: Nhi Tử Của Hắn 5

Chương 524: Nhi Tử Của Hắn 5Chương 524: Nhi Tử Của Hắn 5
Chỉ cần diệt trừ hắn ta trước khi phụ thân trở về... là đủ rồi!
Có lẽ là hắn ta phán đoán sai rồi, nhưng vậy thì sao?
Thà rằng giết lầm một trăm, tuyệt đối không buông tha một người!...
Trên trời mây đen cuồn cuộn, tay Tân Thương Lan lại đau.
Một khi trời đổi chiêu, ông ấy đã quen rồi.
Nhưng nguyên nhân có lẽ là hôm qua dùng thuốc giảm đau, dược hiệu qua đi, cơn đau đến đặc biệt lợi hại.
Ông ấy xoa xoa cổ tay run rẩy, theo bản năng đưa tay vào trong ngực, lấy thuốc giảm đau ra.
Cùng với thuốc giảm đau là một tảng đá nhỏ bình thường không có gì lạ.
Đây không phải là hòn đá nhỏ chuyển vận của Nhị Hổ sao?
Sao lại ở chỗ ông ấy?
Nhị Hổ sau khi hỏi mẫu thân Kim Đậu Đậu đáng giá bao nhiêu tiền, quyết đoán quyết định đem hòn đá nhỏ chuyển vận đưa cho Tần Thương Lan, liền thừa dịp chơi Phi Phi nhét vào trong lòng ông ấy.
Tần Thương Lan không biết điều đó, ông ấy cho rằng thời điểm chơi với Phi Phi, không cẩn thận rơi vào trong tay Nhị Hổ.
Ông ấy nhớ rõ Nhị Hổ coi tảng đá nhỏ này là bảo bối -
Mặc dù đối với người lớn, một tảng đá không có giá trị, nhưng sự quan tâm của đứa nhỏ không giống với người lớn.
Ông ấy nhớ rõ Triệt nhi lúc hai ba tuổi cũng ôm một quả trứng như bảo bối, đi đâu cũng mang theo, ngủ cũng ôm, nói là muốn đem nó ra ấp.
Một hôm tỉnh dậy, cậu bé phát hiện quả trứng đã vỡ và khóc suốt ba ngày.
Nghĩ đến hình ảnh Nhị Hổ khóc nhè, Tần Thương Lan bất đắc dĩ cười, nói với xa phu: "Quay đầu, đi ngõ Lê Hoa."
Tô Thừa vừa tắm xong.
Lúc Tần Thương Lan đẩy cửa viện ra, Tô Thừa mới vừa ôm quần áo bẩn đi ra.
Tần Thương Lan nhìn thấy ông ấy.
Lúc này đây, không có tro bếp, cũng không có vết máu, khuôn mặt tuấn tú Tô Thừa kia rất sạch sẽ.
Đầu óc Tần Thương Lan trong phút chốc trống rỗng.
Đến khi ông ấy kịp phản ứng thì người đã đi tới trước mặt Tô Thừa. Tô Thừa cổ quái nhìn ông ấy: "Ngươi sao vậy?"
Tần Thương Lan không chớp mắt nhìn ông ấy, chính ông ấy cũng không biết tại sao, ma xui quỷ khiến hỏi: "Lần trước... Quên hỏi tên ngươi, ngươi tên là gì?"
Chỉ hỏi một cái tên thôi mà, thật đáng sợ.
Không phải vì ngươi đã cứu Đại Hổ, ta đã cho ngươi một chùi.
Tô Thừa liền nói: "Ta tên là Tô Thừa!"
Tần Thương Lan khống chế thân thể phát run: "Tô cái gì?"
Tô Thừa gắn từng chữ: "Tô, Thừa!"
"Tân Thương Lan, ngươi nghe cho kỹ, từ hôm nay trở đi, nhi tử Tô Hoa Âm ta với ngươi không còn quan hệ! Hắn không gọi Tần Triệt, hắn theo ta họ Tô, gọi Tô Thừa!"
Tô Thừa quả thực không hiểu ra sao: "Ta biết tên ta rất hay, nhưng ngươi cũng không cần gọi như vậy, tốt xấu gì cũng là người kinh thành, có vẻ đã từng trải đời rồi, đúng không?”
Tần Thương Lan không biết mình rời khỏi ngõ Lê Hoa như thế nào.
Dưới bau trời nổi lên mưa xuân tí tách, ông ấy chật vật đi trong mưa, một chiec ô giấy dầu che ở đỉnh đầu của ông ấy, ông ấy cũng hồn nhiên không phát hiện.
"Lão quốc công gia? Ngài làm sao lại tới đây? Trời mưa to như thế không dẫn theo hạ nhân sao?
Gã sai vặt phủ Trấn Bắc Hầu che dù cho ông ấy.
Ông ấy cao đến nỗi gã sai vặt phải nhón chân lên.
"Hầu gia nhà ngươi có ở đây không?”
Lão sai vặt vội nói: "Ngài là muốn thăm Hầu gia sao?”
Tần Thương Lan không nói gì, đẩy hắn ta ra, dứt khoát chạy dưới mưa.
Gã sai vặt đuổi theo phía sau ông ấy: "Lão quốc công gia! Lão quốc công gial"
Âm ầm --
Một tiếng sấm đinh tai nhức óc vang vọng ở phía chân trời mưa bụi tràn ngập, gã sai vặt chỉ cảm thấy màng nhĩ của mình đều bị nổ vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận