Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1117: Quái Vật Trong Rừng 1

Chương 1117: Quái Vật Trong Rừng 1Chương 1117: Quái Vật Trong Rừng 1
Quái vật kia như nhận thấy được có người xâm nhập lãnh địa của nó, vừa gào rống, vừa đuổi nhanh về phía bên này.
Vệ Đình nhíu mày.
Quái vật kia rống lên một tiếng rất kỳ quái, không giống bất kì một loại loại thú nào hắn từng thấy, không phải là người chứ...
Nhưng nếu người phát ra loại tiếng kêu này, càng không thể tưởng tượng.
Vệ Đình nghiêm mặt nói: "Luc ca, ta cảm thấy phía trước có cái gì đó."
Càng là địa phương nguy hiểm thật mạnh, càng là có điều bí ẩn.
Vệ Lục Lang nắm chặt cổ tay hắn: "Không được đi!"
Sáu ca ca, lá gan lớn nhất chính là Vệ Lục Lang, chuyện hắn ta đều ngăn cản, đó là thật sự không thể đi làm.
Chẳng qua, hai người muốn chạy hình như cũng không còn kịp nữa rồi.
Nhưng là trong chớp mắt, một bóng đen nhào về phía hai người!
Vệ Lục Lang đẩy Vệ Đình ra, hắn ta cũng mượn lực nhảy đến bên kia.
Bóng đen nhào vào khoảng không, phát ra một tiếng rống giận đinh tai nhức óc.
"Nó lại lợi hại hơn lân trước rất nhiều." Vẻ mặt Vệ Lục Lang ngưng trọng nói.
"Lần trước là khi nào?" Vệ Đình hỏi.
"Một tháng trước. Vệ Lục Lang đáp.
Bóng đen lại đánh tới hai người một lần nữa, lần này, nó lựa chọn chính là Vệ Lục Lang chặt đứt một tay, trên người bị thương.
Vệ Lục Lang nhún mũi chân, thi triển khinh công nhảy lên cây.
Bóng đen đột nhiên va chạm phía trước, lại đánh ngã một cây đại thụ.
Mà nương thời gian Vệ Lục Lang và bóng đen giao thủ, Vệ Đình cũng thấy bộ dáng của đối phương.
Đầu tiên... Nó hẳn không phải là người.
Tiếp theo, cũng không phải sư tử hoặc mãnh hổ.
Thân hình của nó mạnh mẽ, cơ thể khổng lồ, màu lông ngăm đen, móng tay dài sắc nhọn, trên đầu che chở một lồng sắt, trên cổ có xích sắt.
Nó đứng thẳng lên, cao hơn nam tử thành niên bình thường... Lại không cao bằng Vệ Đình, rốt cuộc vóc dáng Vệ Đình là 1m9.
Nói nó là gấu chó đi, răng nanh nó lại thật dài. Nói nó là lợn rừng, nó lại có móng vuốt sắc nhọn.
Vệ Đình nghi ngờ hỏi: "Lục ca, trên lưng nó là cái gì?"
Giống mọc một cái bướu lạc đà.
Ngoại hình như thế, khó trách bị Lục ca gọi một tiếng quái vật.
"Là túi độc!" Vệ Lục Lang tránh né công kích của nó: "Ngươi cẩn thận một chút, trên dưới toàn thân của nó đều có độc, ngàn vạn đừng bị nó cào đến! Nhẹ thì mất đi sức lực, nặng thì mất mạng!"
"Tàn nhẫn như vậy sao?" Vệ Đình nhướng mày.
Vệ Lục Lang và nó từng đánh nhau một lần, ngã một lân khôn hơn một chút, biết không có thể cứng đối cứng với nó, toàn bộ hành trình thi triển khinh công né tránh công kích của nó.
Nó thấy không bắt được Vệ Lục Lang, vì thế sửa công kích Vệ Đình.
Vệ Đình không tin tà, bay lên cho nó một chân.
Đá là đá trúng, nhưng vẫn không tạo thành thương tổn lớn với nó, ngược lại là đế giày và ống quần của Vệ Đình tiếp xúc tới mồ hôi trên lông tóc nó, rối rít cháy ra mấy cái lỗ nhỏ.
Vệ Đình nhíu mày: "Không phải chứ, này cũng có độc?”
Đây là quái vật nơi nào, rõ ràng là độc vật!
Vệ Lục Lang bị một chưởng bay đi.
"Lục cal"
Vệ Đình đi cứu hắn ta cũng trúng một chưởng.
Y phục ở ngực bị móng vuốt xé nát, lộ ra giáp hộ tâm tổ truyền của Vệ gia, giáp trụ có thể nói đao thương bất nhập, lúc này bị xé ra ba vết.
Vệ Đình luôn rất yêu quý cái giáp trụ này, không nghĩ tới có một ngày nó lại bị phá.
Vệ Lục Lang vừa mới dùng trường kiếm chắn ở ngực, người không có việc gì, nhưng kiếm cong.
Móng vuốt của gia hỏa này quả thật còn sắc bén hơn móc sắt.
"Tiểu Thất, di
"Không đi được, hôm nay không phải nó chết, chính là chúng ta vong...
Bên kia, đoàn người Tô Tiểu Tiểu đi tới đáy giếng.
Tiêu Thuấn Dương không chỉ một lần mà bắn ánh mắt nghi ngờ về phía Tô Tiểu Tiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận