Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1465: Ba Dua Nho Gap Gia Cat Thanh 1

Chuong 1465: Ba Dua Nho Gap Gia Cat Thanh 1Chuong 1465: Ba Dua Nho Gap Gia Cat Thanh 1
Đây là trước khi hắn đi, đại ca giao cho hắn, đại ca bảo hắn tới Tây Đô lấy lệnh bài tới nơi này, chỉ cần ra giá, là có thể tìm hiểu được tin tức người khác không tìm hiểu được.
"Công tử mời theo ta vào."
Chưởng quầy trả lệnh bài cho Vệ Đình, dẫn Vệ Đình lên một gian sương phòng lầu hai, nhìn như căn phòng bình thường không có gì nhưng sau khi ấn động cơ quan lại lộ ra một gian mật thất.
"Công tử mời." Chưởng quây chỉ vào mật thất nói.
Vệ Đình vào mật thất.
Ánh sáng bên trong tối tăm, bày biện đơn điệu, chỉ bày một cái bàn, hai cái ghế dựa.
Đối mặt với cửa một nữ tử mang mặt nạ hồ ly nửa mặt nửa nằm trên ghế, lộ ra cánh môi yêu dã đỏ bừng, cằm tinh xảo mê người.
Y phục của nàng hoa mỹ, hơi lộ ra xương quai xanh và một đoạn đường cong rõ ràng.
"Công tử, là tới mua tin tức sao?"
Giọng nói của nàng ấy đều tràn ngập cười nói và mị hoặc.
Vệ Đình nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng ấy, một tấc không nên xem cũng không thấy: "Ta muốn tìm người."
"Công tử thật không thú vị." Nữ tử hu một tiếng, thu hồi chân dài nửa lộ trên tay vịn, ngồi thẳng người, cũng kéo vạt áo lại: "Ngươi như vậy, ta sẽ hung hăng thu bạc của ngươi!"
Vệ Đình nhàn nhạt mà lấy nội lực ném một bức họa cho nàng.
Nàng ấy tay không tiếp được, mở ra nhìn, ánh mắt giật giật, cười nói: "Người này chưa từng thấy."
"Vậy các ngươi đi tìm."
"Giá không rẻ."
“Tùy ngươi ra."
Nữ tử ý vị thâm trường mà nhìn hắn một cái: "Ba ngày sau tới lấy tin tức."
Vệ Đình xoay người rời đi, không do dự chút nào.
Nữ tử cúi đầu, vô cùng hoang mang mà nhìn đường cong xinh đẹp của mình: "Ta đại mỹ nhân như vậy, nam nhân thúi nào không phải mở to mắt di chuyển ở trên người ta? Hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái... Hắn là người mù hay là thái giám?”...
Trong một tòa đình viện đối diện cửa sau khách điếm trục nguyệt, Gia Cát Thanh lắng lặng ngồi ở trên xe lăn, trên đầu là một cây đào cành lá tốt tươi, trước mặt là một bàn đá bày các kiểu đồ chơi. Một người bán hàng rong khiêng đòn gánh tiến vào, buông gánh chắp tay hành lễ với hắn ta: "Tiên sinh, Mi Cơ để tiểu nhân bẩm báo ngài một tiếng, có người cam bức họa của ngài đang tìm hiểu ngài, Mi Cơ hỏi ngài nên xử lý như thế nào."
Gia Cát Thanh cầm lấy một cái tiểu trống bỏi trên bàn đá, vân đạm phong khinh nói: "Giết chất."
"Vâng."
Người bán hàng rong lĩnh mệnh, đứng dậy cầm gánh.
"Chậm đã.
Gia Cát Thanh gọi hắn ta lại, vuốt ve trống bỏi trong tay, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: "Hôm nay không nên sát sinh, ngày mai lại động thủ."
Mười sáu tháng chín đến tột cùng là ngày mấy? Ngày này mỗi năm tiên sinh sẽ trở nên đặc biệt nhân từ và khoan dung.
Người bán hàng rong không dám hỏi, cung kính nói: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Ba dứa nhỏ chơi đùa ở hậu viện khách điếm Trục Nguyệt, tiểu hài tử tràn đầy tinh lực, trong phòng không nhốt được, chạy ở hậu viện một buổi sáng, mồ hôi đầy đầu, cũng không thấy bọn họ dừng lại.
"Đại Hổ, huynh tới đuổi ta và Tiểu HổI"
"Đúng đúng đúng! Đại rìu tới đuổi! Đại rìu tới đuổi!"
Tiểu Hổ nhảy nhót.
Đại Hổ lập tức bắt cậu bé được.
Tiểu Hổ: "Ú!"
Đại Hổ nói với đệ đệ thối: "Hiện tại đến lượt đệ tới bắt!"
Tiểu Hổ không cần bắt.
Cậu bé xoay khuôn mặt nhỏ, khập khiễng đi vê phía Hạnh Nhi ở bên cạnh trông bọn họ, oan ức nói: "Hạnh Nhi tỷ tỷ, chân rìu nhỏ đau."
Đại Hổ đen mặt: "Đệ lại chơi xấu!"
Hạnh Nhi lại sợ Tiểu Hổ là thật sự đau, ôm Tiểu Hổ lại đây, hỏi: "Đau chỗ nào?”
"Giới, giới, còn có giới.'
Bạn cần đăng nhập để bình luận