Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2595: Nhi Tử Của Hắn 1

Chương 2595: Nhi Tử Của Hắn 1Chương 2595: Nhi Tử Của Hắn 1
Thải Liên nói: "Đến... đến rồi ạ."
Như phu nhân nói: "Đón người qua đây đi, lát nữa hai đứa trẻ phải được bế ra cùng nhau đó."
"Phu nhân...
"Ấp úng mãi thế, có gì thì ngươi mau nói đi!"
Thải Liên căng da đầu đáp: "Vân cung chủ còn có một nhi tử, Tân đại phu là nhi tức của bà tai"
Như phu nhân nhìn về phía đứa trẻ trong nôi: "Cốt nhục của Vân Lâm?”
Thải Liên vội lắc đầu: "Không không không, là của nhi tử bà ta và Tần đại phu!”
Sắc mặt của Như phu nhân thả lỏng: "Không phải cốt nhục của Vân Lẫm thì không cần để ý."
Thải Liên trở về báo tin trước, nàng ta để lại nha hoàn đưa người của Bách Hoa Cung qua đây.
Lăng Vân không định đến Phỉ Thúy Các.
Hắn ta trực tiếp đến Minh Hà Điện đang bày tiệc.
Khi hắn ta đi qua tiểu hoa viên bên cạnh Phỉ Thúy Các thì gặp phải Hạ Hầu Khanh đang đi đến Phỉ Thúy Các gặp mẫu tử Như phu nhân.
Lăng Vân chưa từng gặp Hạ Hầu Khanh.
Nhưng đây không phải là nơi bình thường khách nam có thể đến, người của Bách Hoa Cung có thể đến là vì có nha đầu tâm phúc của Như phu nhân đưa họ vào.
Lăng Vân liếc nhìn Hạ Hầu Khanh một cái đã lập tức đoán ra thân phận của đối phương.
Hắn ta không hành lễ cũng không dừng bước còn mặt cũng không có biểu cảm gì mà đi lướt qua đối phương.
Hạ Hầu Khanh kỳ quái nhăn mày quay đầu nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Lăng Vân.
"Hắn ta là ai?"
Hạ Hầu Khanh hỏi.
Vừa nay thị vệ đi cùng hắn ta đã gặp người của Bách Hoa Cung nên vội đáp lời: "Hình như là người của Bách Hoa Cung, khi ở cổng thuộc hạ nhìn thấy hắn ta và Vân cung chủ cùng tiến vào phủ."
Quan hệ giữa Bách Hoa Cung và phủ thành chủ không nóng không lạnh, nên khi Vân Sương nhìn thấy Hạ Hầu Khanh thì sắc mặt không tốt.
Nhưng ngoài bà ấy ra thì những người khác không dám bày ra sắc mặt đó với Thành chủ.
Thị vệ nhìn thấy thành chủ cứ nhìn chằm chằm người kia không thôi thì cho rằng thành chủ để bụng đến sự vô lễ của đối phương: "Thành chủ, thuộc hạ đi gọi hắn ta lại nhận tội với ngài."
Hạ Hầu Khanh cau mày, đáy lòng hắn ta dâng lên một tia cảm xúc khó hiểu: "Không cần."
"Vâng."
Thị vệ kinh ngạc lui xuống.
Thành chủ đối với người của Bách Hoa Cung... có hơi khoan dung quá rồi.
Hạ Hầu Khanh đi đến Phỉ Thúy Các.
Nhưng trong lòng giống như luôn vướng mắc cái gì đó, hắn ra không nhịn được lại quay đầu nhìn ve phía đứa trẻ kia.
Lăng Vân đi rất nhanh, hắn sắp đi đến chỗ rẽ không nhìn thấy được.
Đúng lúc này từ phía khác truyền đến vài âm thanh nhỏ đáng yêu.
"Sư phụ!"
"Sự phụ!"
"Sư phụ!"
Là ba đứa trẻ kháu khỉnh bụ bẫm giống nhau như đúc, ba đứa trẻ mặc y phục cũng y hệt nhau, bước chân nhỏ mạnh mẽ chạy lịch bịch đến trước mặt Hạ Hầu Khanh.
Bước chân của Lăng Vân ngừng lại.
Hạ Hầu Khanh nhìn ba đứa trẻ sinh ba rồi lại nhìn hắn ta.
Ba đứa trẻ đã đuổi kịp Lăng Vân.
Ai nhat"
Tiểu Hổ ngã nhào lên bãi cỏ, cái mông nhỏ di chuyển, ăn gian dịch đến bên chân Lăng Vân.
Đột nhiên Hạ Hầu Khanh cảm thấy rất mong đợi Lăng Vân quay đầu lại.
Lăng Vân không mặn không nhạt nói: Tu đứng lên đi.'
Tiểu Hổ mặc kệ: "Con không đứng."
Lăng Vân sa sâm mặt: "Đứng lên hay không?”
Tiểu Hổ có chỗ dựa nên chẳng lo ngại gì: "Sư phụ phải ôm thì con mới có thể đứng lên!"
Lăng Vân bực bội nói: "Yêu không nổi mà."
Nói xong hắn ta lại tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu Hổ không hề bị uy hiếp chút nào mà ngược lại còn vui sướng lăn qua lăn lại trên bãi cỏ.
"La la la-la la la-”
Hạ Hầu Thiên bỗng cảm thấy buồn cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận