Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 881: Vượng Phu 2

Chương 881: Vượng Phu 2Chương 881: Vượng Phu 2
Vệ Lão Thái Quân kể lại những hồi ức xưa cũ: "Tổ phụ của Tiểu Thất thời còn trẻ đã từng nuôi một con Đại Thực Mã, nó giống như con ngựa này, cũng bị sinh non."
"Sau đó thì sao ạ?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Vệ Lão Thái Quân thản nhiên kể tiếp: "Nhưng chưa đầy hai tháng thì nó đã chết mất rồi, một con chiến mã bị sinh non thì sẽ không thể sống sót nổi."
"Thông thường thì chúng sẽ chết trong vòng vài ngày sau khi chào đời, sống lâu hơn một chút, mà hiếm lắm cũng sẽ chỉ sống sót được thêm một tháng, việc Vũ An Quân có thể nuôi con ngựa con đó được hơn hai tháng đã là một điều kỳ diệu."
Tô Tiểu Tiểu khẽ chạm vào con ngựa con: "Tứ Hổ cũng đã được ba tháng tuổi rồi."
Nó thực sự có thể sống được hơn ba tháng... trong đôi mắt của Vệ Lão Thái Quân hiện lên một tia ngạc nhiên.
Bà ấy đi lại gần con ngựa kia hơn, muốn nhìn nó kỹ hơn nữa.
Tứ Hổ cứ thế không chút nể nang hay luyến tiếc mà quay đi, vứt lại cái mông to ngạo mạn của mình lại cho bà ấy!
Tô Tiểu Tiểu nhún vai nói: "Tứ Hổ đang giận người, người nói nó không thể sống tiếp được nữa.
Vệ Lão Thái Quân: ”...'
Tô Tiểu Tiểu đi vào trong nhà bếp rồi đun nước pha trà, đại tẩu Trử thị đang ngồi với Vệ Lão Thái Quân ở trong gian nhà chính.
Những người còn lại đang ở trong sân ngắm nhìn, chiêm ngưỡng Tứ Hổ.
Ngũ tẩu Tưởng thị nhéo cái tai ngựa của Tứ Hổ: "Đây là loài ngựa gì vậy? Đẹp quá đi mất!"
Nhị tẩu Lý thị nhẹ giọng nói: "Vừa rồi ta mới nghe tổ mẫu nói là Đại Thực Mã."
Tứ tẩu Lam thị ngạc nhiên mà nói: "Là Đại Thực Mã còn trân quý hơn cả Hãn Huyết Bảo Mã nữa sao?"
Tứ Hổ rất thích thú, hưởng thụ, nó vui vẻ đến mức nhảy cẵng lên ở trong sân.
Vệ Lão Thái Quân nói: "Được rồi, đừng làm loạn nữa, tất cả đều vào đây hết đi."
Bốn người họ bước vào trong gian phòng chính một cách miễn cưỡng.
Một số người không vừa ý, hiếm khi họ mới có cơ hội được ra ngoài, nên không thể tránh khỏi việc cảm thấy hơi bon chồn, không yên, mặc dù là do áp lực của Vệ Lão Thái Quân nén họ mới miễn cưỡng ngồi yên như đóng đỉnh ở trên ghế, nhưng ánh mắt của họ ngước nhìn ra bên ngoài.
Vệ Lão Thái Quân trâm giọng mở miệng nói chuyện: "Muốn nói gì thì cứ nói đi." Tưởng thị khẽ hắng giọng một cái roi nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Thất... thật sự sẽ theo muội về nhà vợ ở rể sao?"
Vệ lão Thái Quân: Bây giờ mới hối hận thì liệu có còn kịp không chứ?
Vệ Lão Thái Quân nói với Lý ma ma: "Chúng ta đi đón bọn trẻ thôi nào."
"Vâng."
Lý ma ma đưa cây quải trượng qua cho Vệ Lão Thái Quân.
Mấy người kia cũng đứng dậy theo, Vệ Lão Thái Quân nói: "Các con cứ ở yên đây đợi ta."
"Vâng, tổ mẫu."
Một số người ngoan ngoãn thuận theo.
Sau khi Vệ Lão Thái Quân và Lý ma ma đi ra ngoài, Tưởng thị đột nhiên đứng bật dậy, đi đến cửa sau của gian phòng chính.
Từ chỗ này, nàng ta có thể nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu đang bận rộn làm việc ở trong nhà bếp.
Lam thị cũng đi qua đó: "Ngũ đệ muội, muội đang nhìn cái gì vậy?”
"Nhìn nàng ấy." Tưởng thị nói.
Tưởng thị quay đầu lại nhìn Trần thị: "Tam tẩu, tỷ có muốn xem thử hay không?"
Trần thị: "Ồ, vậy để ta xem thử."
Ba người họ cứ thế mà đứng ở cửa nhìn tiểu nha đầu mập mạp.
Dần dần Lý thị cũng không còn ngồi yên được nữa, lén lút mà đưa mắt nhìn vị Đại tẩu Chử thị.
Khi Vệ Lão Thái Quân đi vắng thì Đại tẩu chính là gia chủ, sẽ lo toan mọi việc trong nhà.
Nàng ta nhìn thấy Đại tẩu không có ý định sẽ ngăn cản mình, nàng ta lặng lẽ mà bước tới rồi đưa mắt nhìn thử xem.
Bạn cần đăng nhập để bình luận