Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2354: A Huyên Xấu Bụng 1

Chương 2354: A Huyên Xấu Bụng 1Chương 2354: A Huyên Xấu Bụng 1
May mà trước đó Tô Huyên đã trói chặt ông ta, miệng cũng dùng vải bịt lại.
Ông ta nằm trên mặt đất, nhìn thấy mấy người trẻ tuổi đẩy cửa đi vào, có Ngọc Diện La Sát, còn có một cô nương.
Ông ta lập tức giấy giụa vô cùng dữ dội, sự hung ác ở đáy mắt hận không thể xé xác Ngọc Diện La Sát!
Trước khi Tô Huyên vào phòng đã đeo mặt nạ lên.
Hắn ta đi đến, lấy miếng vải trong miệng ông ta ra.
Lục Ngạo Thiên lập tức chửi ầm lên: "Ông nội ngươi! Có bản lĩnh thì thả lão tử ra! Đánh một trận công bằng với lão tử! Xem lão tử có đánh ngươi răng rơi đầy đất không!"
"Ngươi có một cái răng sâu."
Tô Tiểu Tiểu lên tiếng.
Lục Ngạo Thiên khẽ giật mình, ý thức được tiểu nha đầu này đang nói chuyện với mình.
Đợi đã, không phải tiểu nha đầu, đã mang thai rồi.
Tại sao một tiểu nha đầu nhỏ tuổi như vậy lại mang thai chứ!
Ông nội nói
Thế đạo gì đây!
Tô Tiểu Tiểu có ưu thế là ngoại hình nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn.
Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống băng ghế nhỏ trước mặt ông ta, hai tay chống cằm nhìn ông ta, lập lại: "Ông bị sâu răng rồi, răng hàm bên phải, có phải là khi ăn sẽ đau không?"
Lục Ngạo Thiên bị nói trúng hoàn toan:
Nhưng cũng chỉ ngây người ba giây, ông ta lại bắt đầu giấy giụa gào thét: Ông nội nó! Ông nội nói"
Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu: "Ưm”"
La mãi rồi cũng đến lúc mệt thôi.
Sau khi ác long gâm thét một khắc, cuống họng của Lục Ngạo Thiên cuối cùng cũng báo hỏng, khàn khàn yếu ớt nói: "Ông nội nó..."
Ừng ực, ừng ực.
Tiếng nuốt kèm theo từng đợt hương thơm khiến người ta mê mẩn, kích thích giác quan của Lục Ngạo Thiên.
Ông ta ngước mắt nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu bưng một chén sữa bò mật ong nóng hổi, uống một cách chăm chú. Cuống họng của Lục Ngao Thiên sắp bốc khói đến nơi, ông ta nuốt nước bọt: "Ngươi đang uống gì vậy?"
Tô Tiểu Tiểu: "Trà sữa mật ong."
Không có trà.
Lục Ngạo Thiên: "Ngon không?”
Tô Tiểu Tiểu: "Ngon lắm, ngọt, mùi sữa nhàn nhạt, còn có bánh mochi ta tự làm nữa."
Nói rồi, nàng lại uống ừng ực ừng ực thêm mấy hớp trước mặt Lục Ngạo Thiên.
Thơm quá, thơm quá đi, nước bọt của Lục Ngạo Thiên sắp chảy ra ngoài rồi.
Tô Tiểu Tiểu cũng không hỏi ông ta có muốn uống hay không, mà chỉ khoe khoang.
Khoe trà sữa xong thì khoe điểm tâm, khoe điểm tâm xong thì khoe dưa, khoe dưa xong thì khoe vai.
Khi thấy từng quả vải to óng ánh như pha lê, Lục Ngạo Thiên thật sự không thể nhịn được nữa.
"Các ngươi bắt ta tới đây, không phải là muốn lấy ta làm con tin sao? Các ngươi để con tin chết khát, có lợi ích gì cho các ngươi! Ông nội nó!"
Tô Tiểu Tiểu mút trái vải: "Ngươi không chết khát bọn ta cũng có lợi ích gì đâu?"
Lục Ngạo Thien:
Vệ Đình từ tốn nói: "Từ lâu bọn ta đã thăm dò cứ điểm của các ngươi, đồng thời có day đủ thực lực để đối phó với các ngươi, con tin như ngươi thật đúng là có cũng được mà không có cũng không sao.
Lục Ngạo Thiên khinh thường nói: "Chỉ dựa vào mấy người các người, mà muốn thương tổn đến tứ công tử? Nằm mơ!"
Tô Tiểu Tiểu quay đầu nói với Tô Huyên: "Tứ công tử."
Tìm trọng điểm!
Tô Huyên ồ một tiếng: "Thì ra là Hạ Hầu Ngạn."
Ánh mắt Lục Ngạo Thiên run lên: "Các ngươi hèn hại Ông nội nó!"
"Hạ Hầu Ngạn là ai?" Vệ Lục Lang tò mò hỏi.
Tô Huyên nói: "Con nuôi của đảo chủ đảo Thiên Sơn."
Vệ Lục Lang suy nghĩ nói: "ao chủ chính là thành chủ đó đúng không?"
"Ừm”" Tô Huyên gật đầu.
Vệ Lục Lang tức giận nói: "Thì ra là bọn họ giở trò sau lưng!"
Hắn ta nói rồi, chỉ vê phía Lục Ngạo Thiên: "Tên này là khuyển mã của Hạ Hầu Ngạn đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận