Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1390: Bí Mật 1

Chương 1390: Bí Mật 1Chương 1390: Bí Mật 1
Cứu trị nhi tử của hoàng nữ Tây Tấn, bà ấy sẽ trở thành bằng hữu của mình vĩnh vĩnh không phản bội.
Hoàng nữ Tây Tấn nói: "Ngươi không cần vội vàng trả lời ta, trở về suy nghĩ lại cẩn thận."
Việc này đương nhiên là phải suy nghĩ cẩn thận, nhi tử của hoàng nữ Tây Tấn không thể ra cửa, vậy ý nghĩa chỉ có thể tự mình đến nhà khám bệnh.
Cách sứ đoàn Tây Tấn rời kinh còn có mấy ngày, đưa ra quyết định không thể vội nhất thời, mặt khác cũng có thể thừa dịp hiện tại hỏi thăm bệnh tình của đối phương.
Nếu là bệnh không thể trị, vượt qua phạm vi năng lực của mình, cũng đừng khiến hoàng nữ Tây Tấn vui mừng vô ích.
Mặt khác, sứ thần Tây Tấn vừa đi, sứ thần Bắc Yến cũng sẽ rời đi, nghĩ như vậy, lại cảm thấy thời gian không nhiều, rốt cuộc nàng còn muốn bắt chẹt ở trên người Triệu Khang Ninh nhiều hơn.
"Nên bắt chẹt như thế nào đây..."
Mang theo hùng tâm tráng chí kéo Triệu Khang Ninh đi lên đỉnh cao nhân sinh, Tô Tiểu Tiểu về tới Vệ gia.
Nhị Hổ ngồi xổm trong viện ngâm hòn đá nhỏ và kính bát quái của cậu bé.
Kính bát quái là của Tư Không Vân, cụ thể đến trên tay tiểu gia hỏa như thế nào, Tô Tiểu Tiểu không biết, chung quy là Tư Không Vân chủ động giao ra—— Nhóm tiểu gia hỏa cũng không ăn cắp, bọn họ chỉ đánh cướp.
Đại Hổ dạy Tiểu Hổ nói chuyện ở bên cạnh.
Đại Hổ đọc từng chữ rõ ràng: "Sư phụ."
Tiểu Hổ: "Sư Hồ!"
Đại Hổ sửa đúng nói: "Là phụ của phụ thân! Phụ! Đọc theo ta, phụ!"
Tiểu Hổ đáng yêu nói: "Phụ!"
"Đúng rồi." Đại Hổ rung đùi đắc ý, giống lão phu tử nghiêm cẩn: "Phụ! Phụ của phụ thân!"
Tiểu Hổ đặt tay nhỏ ở sau người, học theo mà lắc đầu: "Phụ! Phụ của phụ thân!"
Đại Hổ vô cùng có tiết tấu: "Sư — phụt"
Tiểu Hổ đuổi kịp cậu bé: "Sư —— Hồ!"
Đại Hổ: "..."
Đại Hổ chỉ hắn: "Tiểu, HổI"
Tiểu Hổ cũng chỉ mình: "Tiểu — Phủi" Đại Hổ: "Sư, phụ!"
Tiểu Hổ: "Sư —— HồI"
Đại Hổ tát lên cái trán một cái.
A, đệ đệ ngốc này, cậu bé dạy không được!
Đại Hổ bị đệ đệ thối chỉnh đến hỏng mất, thấy Tô Tiểu Tiểu, chỉ muốn chui vào trong lòng mẫu thân tìm an ủi.
Ai ngờ Tiểu Hổ nhào đến trước.
"Đại Phủ hung dữ với con!" Cậu bé lại bắt đầu cáo trạng hắc ca ca.
"Con không có!" Đại Hổ theo lý cố gắng: "Con chỉ là đang day nó nói chuyện!"
"Huynh có! Huynh thậy hung dữ! Tiểu Phủ hơi sợ!" Cả người Tiểu Hổ đều đang giả vờ, nghiêng ở trong lòng Tô Tiểu Tiểu: "Không chơi với Đại Phủ!"
Đại Hổ nghiêm túc mặt: Rất tốt, đệ lại muốn ăn nắm tay.
Tiểu Hổ không biết mình tai vạ đến nơi, liên tiếp mà le lưỡi về phía Đại Hổ: "Lêu lêu lêu!"
Khi bọn họ hai tuổi, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy tiểu nãi bao hai tuổi chơi tốt nhất, hiện giờ bọn họ ba tuổi, Tô Tiểu Tiểu lại cảm thấy tiểu đậu đinh ba tuổi càng chơi tốt hơn.
Ba đứa nhỏ ở trước mặt nàng rất ngoan, vừa đáng yêu lại không ồn, là tiểu thiên sứ thuần khiết.
Tô Tiểu Tiểu chơi với hài tử một lát, hôn từng ba đứa nhỏ một lân, mãi cho đến Vệ Đình và Tô Mạch trở về, mới chưa đã thèm mà chép chép miệng.
Vệ Đình mới vừa hạ triều, Tô Mạch mới từ bên ngoài làm việc trở về, hai người gặp nhau ở cửa.
Ba đứa nhỏ gọi phụ thân và đại cữu cữu, lại hồng hộc chạy tới chơi.
Ba người đi thư phòng.
Tô Tiểu Tiểu nói chuyện của hoàng nữ Tây Tấn.
Vệ Đình trầm ngâm nói: "Ta đã điều tra hoàng nữ Tây Tấn, bà ấy thật sự có một nhi tử ốm yếu, chỉ lớn hơn tiểu quận chúa một tuổi, thân thể suy yếu, dựa vào vô số dược liệu quý hiếm mà giữ mạng.'
"Muội muốn đi không?" Tô Mạch hỏi Tô Tiểu Tiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận