Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 311: Phong Ba 1

Chuong 311: Phong Ba 1Chuong 311: Phong Ba 1
Ngoài ra, nàng còn làm thêm bánh hạt dẻ vị sữa, bánh cuộn sữa trái cây sấy khô, bánh cuốn tương vừng.
Vạn vật đều có thể kết hợp với sữal
Đương nhiên cũng không thể thiếu điểm tâm truyền thống.
Nếu chỉ có Tô Nhị Cẩu hỗ trợ thì nàng không làm ra được nhiều món đa dạng như vậy, nhưng trước mắt không phải vừa khéo có ba sức lao động miễn phí sao?
Phải tận dụng chứ!
Tô Tiểu Tiểu bên này làm điểm tâm, Tôn chưởng quầy cũng không nhàn rỗi, ông mặt dày ra tiên viện mở rộng kinh doanh.
Ông ta chẳng thèm quan tâm mình có phải là khách được mời hay không, thành công trà trộn vào là giỏi rồi, mặt mũi có quan trọng đến thế à?
Da mặt ông ta mà mỏng đi tí thì Cẩm Ký sao có thể từ một xưởng nhỏ trở thành cửa hiệu hàng đầu trấn Hạnh Hoal
Tôn Quyền ông ta tuy nghèo túng, nhưng một ngày nào đó ông ta nhất định sẽ đông sơn tái khởi*!
(*) "Đông sơn tái khởi" 东山再起thuong dùng để hình dung một người sau khi lui về ở ẩn lại ra nhậm chức, cũng dùng để ví sau khi thất thế lại có lại được vị thế mới.
Gần khai tiệc, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tôn chưởng quầy cũng dựa vào bản lĩnh ba hoa chích chòe của mình, lôi kéo rất nhiều đơn đặt hàng.
Có mấy vụ chỉ trong hôm nay là đàm phán thành công được rồi...
Ông ta kìm nén khóe miệng đang nhếch lên, vội vàng đi ra bếp sau.
"Tỷ, ta muốn đi giải quyết nỗi buồn." Tô Nhị Cẩu nói.
Nước gừng pha sữa do tỷ tỷ vừa làm ngon đến nỗi cậu không nhịn được mà uống ba bát lớn.
"Đi đi, biết ở đâu không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Biết, gã sai vặt kia đã nói rồi." Tô Nhị Cẩu đáp.
Tô Nhị Cau vừa đi, Tôn chưởng quầy đã tới.
Ông ta vui mừng nói: "Vận may hôm nay tốt thật đó, gặp được người Thích gia khen điểm tâm chúng ta làm ngon, ta nhân cơ hội kéo mấy đơn hàng làm ăn. Đơn hàng gần nhất là mười ngày sau, thiên kim Triệu gia cập kê, Triệu phu nhân muốn gặp ngươi, bây giờ ngươi có rảnh không? Nếu có thì bưng điểm tâm lên trước, tiện đường đi Triệu phu nhân. Ta đánh tiếng trước với Tam phu nhân chào rồi, bà ấy không có ý kiến gì." "Được."
Bên này cũng xong việc rồi.
Tô Tiểu Tiểu lấy mâm đồ ăn trong phủ ra: "Các ngươi lại đây, ta làm thế nào, các ngươi cứ theo đó mà làm.”
Ba vị đầu bếp: "Vâng! Tô cô nương!"
Tôn chưởng quầy ngơ ngác.
Khoan đã, chuyện gì đã xảy ra trong một hai canh giờ ta không có ở đây?
Bày biện xong, Tô Tiểu Tiểu và Tôn chưởng quây mang một hộp đồ ăn đi đến tiền sảnh.
Điểm tâm còn lại tự có hạ nhân Vương gia bưng ra nên nàng không cần lo.
"Ta kể ngươi nghe chút chuyện về Triệu gia... Tôn chưởng quầy cầm lấy hộp thức ăn, bắt đầu giới thiệu tình hình của Triệu gia cho Tô Tiểu Tiểu.
Khi hai người đi qua một hành lang gấp khúc, tiếng cầu xin của nữ tử bất chợt vang lên từ một tiểu trúc uyển cách đó không xa.
"Các ngươi buông tay! Thả hắn ra... mau thả đệ đệ ta ra..."
"A—"
Nữ tử có lẽ bị người ta đẩy ngã xuống đất, đụng vào xô đổ đồ đạc dưới đất rồi bật ra những tiếng thảm thiết.
Một nam nhân mắng: "Mau đứng lên! Đừng ở đây gào khóc thảm thiết nữa! Nếu khiến Lý công tử mất hứng thì coi chừng đấy!"
"Ngô quản sự, ta van cầu ngươi! Ta xin quỳ! Ngươi bảo họ thả đệ đệ ta ra đi... đệ đệ ta còn nhỏ... hắn không phải hạ nhân của Vương gia..."
"Hắn nếu đã tới Vương gia thì chính là hạ nhân của Vương gia! Lúc mang người vào phủ ngươi đã nói gì?"
"Ta không muốn nó đến Vương gia! Ngô quản sự, ngươi tha cho nó đi! Ta chỉ có một đệ đệ là nó! Ngô quản sự..."
Mặt Tô Tiểu Tiểu lạnh như băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận