Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 360: Được Cứu Trợ 1

Chương 360: Được Cứu Trợ 1Chương 360: Được Cứu Trợ 1
Tô Ngọc Nương nhìn thấy rõ người trong phòng, biểu cảm từ kinh ngạc chuyển sang chết lặng.
Tô lão gia từ ngồi ở trên ghế, nói: "Ngọc Nương, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, có trở vê Trịnh gia hay không?”
Tô Ngọc Nương không he có bất kỳ phản ứng gì.
Tô Đại Lang đứng ở bên người của Tô lão gia tử, cậu ta sốt ruột nói: "Muội muội, ngươi mau trả lời gia gia đi chứt"
Đôi mắt của Tô Ngọc Nương có ánh nước hiện liên, nàng ấy quật cường kìm nước mặt lại.
Tô lão gia tử trầm giọng, nói: 'Lão Tô gia chúng ta không chịu nổi mất mặt như thế, hoặc là người về lại Trịnh gia, hoặc là đêm nay ta tiễn ngươi đi. Với tội của ngươi, tròng lòng heo cũng không quá.
Tô Ngọc Nương bị bịt miệng, không cách nào nói được, nhưng hốc mắt sưng đỏ của nàng ấy lại hiện lên vẻ châm chọc vô tận
Trịnh Nguyên Bác phản bội nàng ấy, Trịnh Nguyên Bác đưa một người phụ nữ khác về nhà, kết quả là gì, người bị tròng lòng heo lại là nàng?
Vì sao chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì nàng là người đầu tiên hòa ly trong thôn?
Ở kinh thành, tỉnh thành, những nơi đó, quan niệm sống tương đối mở, nữ tử hòa ly đều có danh tiếng dễ nghe hơn một chút so với nữ tử hưu bỏ.
Ở trong thôn thì không.
Một nữ nhân dám đưa ra lời hòa ly với nam nhân, đây chính là đại nghịch bất đạo vô cùng nghiêm trọng
Là cưỡi trên đầu nam nhân, sẽ khiến cho toàn bộ gia tộc phải hổ thẹn!
Lần đầu tiên Tô Ngọc Nương cảm thấy tổ phụ lại xa lạ như thế.
Lão ta đã từng là trưởng bối mà nàng ấy kính trọng nhất, mà nay lại phát hiện ra, bên trong lão ta toàn bộ đều là dối trá.
Đại thiện nhân?
Đúng vậy, một người thà rằng bức tử cháu gái mình cũng muốn có được cái danh đại thiện nhân.
Thật là châm chọc.
Tô lão gia tử nói: "Lấy miếng vải khỏi miệng của nàng đi."
Tô Đại Lang làm theo. Tô lão gia tử lạnh nhạt nhìn Tô Ngọc Nương: "Hiện tại ngươi có thể nói, ngươi chấp nhận hay không chấp nhận?"
Tô Ngọc Nương hỏi ngược lại: "Tổ phụ tính đưa ta đến nơi nào?"
Xưng hô của nàng ấy thay đổi.
Tô lão gia tử dường như không để ý đến xưng hô của nàng ấy, nhưng đối với câu trả lời của nàng ấy, trên mặt Tô lão gia tử cũng không có chút kinh ngạc nào, giống như đã sớm đoán ra được kết quả sẽ là thế này.
Nhưng Tô Đại Lang ở một bên lại lo lắng: "Muội muội! Ngươi điên rồi! Gia gia cũng vì muốn tốt cho ngươi! Sao ngươi cứ phải đi đến bước cuối cùng! Có phải Tô Bàn Nha dạy hư ngươi rồi không? Ta phát hiện từ sau khi ngươi lui tới với nàng, càng ngày càng trở nên lệch lạc! Ngươi cũng không nghĩ đến, ngươi có xuất thân thế nào, nàng có xuất thân ra sao! Cha nàng là ăn mày! Nương của nàng bị Trần gia trục xuất khỏi gia môn! Thượng bất chính hạ tắc loạn! Nàng có thể tốt được sao?"
"Cả ngày xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, học theo nam nhân buôn bán, bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết xấu hổ chút nào! Ngươi sao lại có thể học theo nàng! Có phải là nàng chỉ ngươi hòa ly với Trịnh gia hay không? Là chủ ý của nàng đúng không?”
Tô Đại Lang đặt hết chậu phân này đến chậu phân khác lên đầu của Tô Đại Nha.
Tô Ngọc Nương bác bỏ: "Là chủ ý của chính ta! Còn nữa, xuất thân thì có làm sao? Đầu trông trọt ở nông thôn, có ai cao quý hơn ai chứ?”
Tô Đại Lang kiêu ngạo nói: "Tô Lão gia chúng ta, không phải là loại mà lưu manh khất cái có thể so sánh!"
Tô Ngọc Nương lạnh lùng nói: "Tiểu Tô gia còn mạnh hơn các ngươi nhiều!"
Tô lão gia tử lạnh giọng quát lớn: "Đủ rồi! Đại Lang! Tiễn nàng đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận