Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1483: Nhan Nhau 1

Chuong 1483: Nhan Nhau 1Chuong 1483: Nhan Nhau 1
Mà khi nghe được tiểu tử ngốc nào đó vì tìm hắn ta, không tiếc đơn thương độc mã đắc tội hoàng thất Tây Tấn, hắn ta còn mạn mẽ giả vờ trấn định như thế nào?
Vệ Đình đổi chủy thủ đến tay trái, mũi đao chỉ vào chính mình, chậm rãi vươn tay phải gỡ mặt nạ trên mặt hắn ta.
Gia Cát Thanh quay đầu đi, tránh đi tay hắn.
Vệ Đình ngơ ngẩn mà nhìn một đoạn cằm tái nhợt lộ ra ở dưới mặt nạ của hắn ta, tim đập nhanh mở miệng:
"Nhị ca?”
Cơ thể Gia Cát Thanh cứng đờ, vẫn không xoay mặt lại.
Cổ họng hắn hơi động, làm như muốn mở miệng.
Vệ Đình quật cường mà nhìn hắn ta, không buông tha bất kì một chi tiết gì của hắn ta, nếu nói mới vừa rồi chỉ là thử, như vậy trước mắt hắn đã thật sự xác định rồi.
Ở trước khi nhị ca từ chối mình, hắn giành trước một bước nói: "Ta nhận sai người, huynh mất trí nhớ, huynh là tử sĩ, huynh trúng cổ, muốn nói cái nào?"
Không phải lần đầu tiên bắt ca ca về nhà, hắn là một Vệ Tiểu Thất kinh nghiệm phong phú, hắn đã học được lý do mình tìm cho ca ca.
Nói trước ca ca, dể các ca ca không lời nào để nói.
Gia Cát Thanh: ”...'
Mi Cơ và sát thủ giải quyết xong những thích khách đó, tổng cộng mười người, mai phục ở trên đường ra cung phía đông nhất định phải đi qua, một cung tiễn thủ ẩn núp ở trên mái hiên, chín tên sát thủ lánh trong hẻm nhỏ.
Bọn họ để lại một người sống.
Mi Cơ đá một chân lên bả vai người nọ: "Chỉ chút bản lĩnh này cũng dám tới hành thích tiên sinh, không biết tự lượng sức mình! Nói! Ai phái các ngươi tới?"
Người nọ cắn nát túi độc trong miệng, khuôn mặt vặn vẹo, trong miệng phun ra máu đen, vẻ mặt thống khổ mà ngã xuống trên mặt đất.
Hắn ta ngã xuống thật mạnh, một giọt máu đen vay ra, bắn vào trên giày của Mi Cơ.
Mi Cơ xù lông dậm chân: "AI! Bẩn muốn chết! Bẩn muốn chết!"
Sát thủ liếc giày nàng ta một cái, một giọt máu mà thôi, nữ nhân chính là thích đại kinh tiểu quái.
Mi Cơ nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên ngừng lại, nhìn ve phía xe ngựa: "Trong xe còn có người!"
"Là người kia." Sát thủ nói. "Người nào?" Mi Cơ hỏi.
Sát thủ suy nghĩ, châm chước tìm từ một chút: "Công đa của ngươi."
Mi Cơ: "...'
Mị Cơ tức giận hỏi: "Ngươi thấy người mù kia vào của xe ngựa tiên sinh? Tiên sinh muốn một mình yên lặng một chút, vì sao ngươi không ngăn cản người nọ? Vạn nhất hắn tổn thương tiên sinh làm sao bây giờ?"
Sát thủ nói: "Tiên sinh nói, không được động vào hắn, ta không thể động vào hắn."
Mi Cơ nghẹn họng: "Ngươi 一
Thủ hạ của Gia Cát Thanh tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, chẳng sợ mệnh lệnh là bảo bọn họ giết Gia Cát Thanh, bọn họ cũng sẽ không do dự.
Mi Cơ đi đến xe ngựa.
Sát thủ gọi nàng ta lại: "Nếu ta là ngươi, sẽ không đi qua."
"Vì sao?"
"Trực giác của sát thủ, tiên sinh rất vui vẻ."
"Vui, vui vẻ?"
Vẻ mặt Mị Cơ hoang mang chớp mắt, màn xe bị mũi tên bắn rơi xuống một nửa, từ góc độ của nàng ta và sát thủ, trùng hợp có thể nhìn tình huống bên trong đến rõ ràng.
"Rõ ràng tiên sinh rất thống khổ, ngươi xem nắm tay ngài nắm chặt như vậy, nhất định là chân lại đau, còn vô cùng đau đớn hơn bình thường, hốc mắt đều đỏ. Nếu vui vẻ, tiên sinh có đam mê gì vậy?”
Nói đến đây, trong đầu Mi Cơ chợt lóe linh quang, như là mở ra cánh cổng của thế giới mới: "Tiên sinh... Sẽ không là cái loại trong lời đồn... Đốt ngọn nến, cột vào đầu giường, để người cầm roi da đánh hắn..."
Sát thủ cạn lời nhìn nàng ta một cái.
Đây đều là cái gì với cái gì vậy?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận