Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1591: Dai Hinh Quay Ngua 2

Chuong 1591: Dai Hinh Quay Ngua 2Chuong 1591: Dai Hinh Quay Ngua 2
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Hạnh Nhi lắc đầu: "Không rõ ràng lắm, là tiểu thái giám bên người công chúa Tĩnh Ninh, nghe hắn ta nói, hình như khí sắc công chúa Tĩnh Ninh không được tốt."
Kỳ thật tiểu thái giám nói chính là sắc mặt, nhưng Hạnh Nhi cảm thấy công chúa Tĩnh Ninh và tiểu thư nhà mình là bằng hữu tốt, tuyệt đối sẽ không cho tiểu thư nhà mình nhìn sắc mặt, cho nên hẳn là khí sắc, là tiểu thái giám nói sai.
Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm nói: "Công chúa Tĩnh Ninh sinh bệnh sao? Rõ ràng sáng nay còn tốt lành...'
Vì Hạnh Nhi "Sửa sai", Tô Tiểu Tiểu thành công bỏ lỡ manh mối quan trọng, tự nhiên cũng không nghĩ đến thư từ.
Nàng thu thập một phen, gọi A Phúc lái xe đi hoàng cung.
Khi nàng đến noãn các Khôn Ninh Cung, mạc danh cảm giác một luông sát khí ập vào trước mặt, nàng nhìn chăm chú, công chúa Huệ An cũng ở đây.
Hai vị công chúa từng người ngồi ở trên ghế, một bộ dáng muốn ăn nàng.
Mà ở trên bàn giữa hai người, bất ngờ bày hai xấp thư từ thật dày.
Lòng Tô Tiểu Tiểu lộp bộp một chút, không phải chứ không phải chứ, hai người các ngươi đổi thư?
Công chúa Tĩnh Ninh không có ham mê sẻ thư từ riêng tư với người chia, chỉ có thể là Huệ An tiểu ngạo kiều này, nhất định là nàng ta cầm thư "Chính mình' viết cho nàng ta tới tìm công chúa Tĩnh Ninh khoe ra.
Lần khoe khoang này, đã khoe đến lật xe.
Sớm biết vậy nàng đã dùng của Vệ Đình, chữ là hơi xấu, ít nhất sẽ không lòi.
Nàng hít sâu một hơi, đè chột dạ xuống, cất bước vào noãn các: "Nhị vị công chúa, không biết muộn như vậy gọi ta lại đây, là vì chuyện gì?"
Công chúa Huệ An tức giận nói: "Ngươi còn giả ngu! Ngươi thành thật nói, những thư này là xảy ra chuyện gì? Vì sao chữ viết đều khác nhau? Thư của chúng ta ai mới là ngươi viết?"
Ai cũng không phải ta viết... Lật xe quá nhanh, như gió lốc.
Công chúa Tĩnh Ninh nhất châm kiến huyết mà nói: "Cái nào đều không phải ngươi viết đi?"
Không hổ là học bá, chỉ số thông minh chuẩn con mẹ nó rồi!
Tô Tiểu Tiểu dựng ngón tay cái cho công chúa Tĩnh Ninh ở trong lòng, trên mặt đầy vẻ chân thành: "Tuy những chữ này đều không phải ta viết, nhưng nội dung trên thư tất cả đều là ta tự mình nói, chỉ là chữ viết của ta không tốt, sợ bẩn mắt nhị vị công chúa, lúc này mới để Vệ Đình viết cho ta." Công chúa Tĩnh Ninh nửa tin nửa ngờ hỏi: "Phải không? Vệ Đình còn có thể viết ra hai loại chữ viết?"
Tô Tiểu Tiểu khẽ mỉm cười: "Trạng Nguyên mà, chút tiểu bản lĩnh này, không đáng nhắc đến."
Công chúa Tĩnh Ninh cầm lấy hai bài thi từ trên bàn: "Vậy ngươi có thể giải thích một chút hay không, vì sao hai loại bút tích của hắn, giống Tô Giải Nguyên và Thẩm Giải Nguyên như đúc?"
Không phải đâu, ngươi ngay cả bài thi của Tô Huyên và Thẩm Xuyên đều lấy tới, đây là quyết tâm đánh chết ta...
Tô Tiểu Tiểu liều chết không nhận: "Như có giống nhau, chỉ do trùng hợp."
Tĩnh Ninh công chúa: “AI”...
Mười lăm phút sau, Tô Tiểu Tiểu gục đầu nhỏ xuống từ hoàng cung ra, mặt xám mày tro, như một tiểu hải vương lật xe.
Công chúa Tĩnh Ninh không dễ dỗ, công chúa Huệ An cũng không dễ dỗ, phạt nàng viết một trăm bức, tự tay viết.
Len xe.
Giọng nói của quen thuộc của nam tử vang lên từ bên trong xe ngựa.
Tô Tiểu Tiểu ngẩn người, đi lên xe ngựa nhìn: "Vệ Đình? Sao chàng lại tới đây?"
"Đi ngang qua.' Vệ Đình nhàn nhạt nói.
Tô Tiểu Tiểu mới không tin hắn là đi ngang qua đâu, vừa mới đắc tội hai công chúa, bị mỹ tướng công an ủi một chút cũng là tốt.
Rất nhanh, nàng phát hiện đây không phải đường về nhà, không khỏi hỏi: "Chúng ta đi chỗ nào?"
Vệ Đình nói: "Tới rồi sẽ biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận